2+!: Chương 1

Edit: Tiểu Vân 
Beta:
 Tiểu Diêu, Chê Hâm, Winnie Huynh
Thể loại: hiện đại, âm nhạc, huynh đệ niên thương (cùng cha khác mẹ), nhất thụ lưỡng công, cao H, cường thủ hào đoạt, ngược tâm ngược thân, HE
Tình trạng: hoàn 3 quyển

Truyện xoay quanh ba nhân vật chính của chúng ta gồm:

– Lịch Ương – khả ái kiên cường thụ: thiếu niên 16 tuổi xinh đẹp đơn thuần, có tài năng thiên phú về đàn violonxen, từ nhỏ mất đi cha mẹ, được 1 vị lão làng trong giới âm nhạc nhận về nuôi nấng. Những tưởng mình sẽ được hưởng tình thân ấm áp của 1 gia đình mới cùng 2 người anh trai tài giỏi tốt bụng (?), nào biết rằng nơi em sắp bước vào lại là hang ổ của 2 con sói đói =.,=

– Nguyệt Diệp – phúc hắc bá đạo công: nhị ca mới của em, vốn là 1 “zai thẳng” nổi danh với biệt hiệu sát thủ tình trường, có lẽ bởi vậy mà khi nhận ra mình yêu em, anh luôn tự phủ nhận bằng cách thôi miên em thành con gái (_ _!!). Anh chẳng biết từ lúc nào đã tham luyến hơi ấm trên cơ thể em, đêm đêm lấy cớ trời lạnh mà rúc vào chăn em ngủ.

Nhận thấy em luôn ỷ lại vào đại ca mình, anh không kìm nổi ghen ghét, nhân cơ hội cha và anh trai sang Mỹ tham gia buổi diễn âm nhạc mà ở nhà cưỡng đoạt em, chẳng sợ nhận lấy muôn vàn lời mắng chửi đầy thù hận. Nếu trái tim em chưa thể thuộc về anh, vậy anh sẽ khiến thân thể của em phải yêu anh

– Nguyệt Thần – trầm tĩnh ôn nhu công: anh trai của Nguyệt Diệp, cũng chính là vị đại ca trên danh nghĩa của em. Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã ấp ủ trong lòng 1 tình yêu cấm kỵ, nhưng sợ hãi không dám nói ra, chỉ dám lặng lẽ ở bên cưng sủng em, bênh vực em trước mỗi lần bị Nguyệt Diệp ức hiếp.

Lưu diễn từ Mỹ trở về, anh nhạy bén nhận ra sự khác lạ nơi em, cũng không lâu liền biết được lời giải. Thèm khát, đố kỵ, cũng lo lắng nếu mình làm lớn chuyện sẽ khiến em bị đuổi ra khỏi nhà, anh âm thầm thực hiện “âm mưu” đưa em đến trong vòng tay, dụ dỗ em vào học viện của mình, lợi dụng sự tin cậy cùng ỷ lại của em, tách em ra khỏi Nguyệt Diệp. Nhưng chiếc mặt nạ của “người anh trai tốt” rốt cục cũng vỡ nát hoàn toàn khi 1 lần không kiềm chế được cơn đói khát, anh lộ bản chất sói, bỏ ngoài tai những lời kêu khóc van cầu mà lao vào cắn xé em =.,=

Lịch Ương dù có dịu ngoan thế nào cũng không thể chịu nổi sự dày xéo cùng tranh đoạt điên cuồng của 2 con cầm thú, rốt cục bạo phát. Nhóm lang phải làm thế nào để khiến em tin tưởng vào tình yêu không thể kiềm chế được dục vọng của mình đây? =)))

……………………………………..

Truyện về sau ngược công khá hay, nhất là anh Diệp, sẵn sàng chặt đứt ngón tay út của mình (ngón tay quan trọng nhất để chơi được violonxen, cắt đứt nó tức là cắt đứt con đường tiến tới âm nhạc) chỉ để cầu xin em quay về T_T

-Chương 1+

2+! [45] Phần kết thúc

Nguyệt Diệp hiện tại còn ngủ.

4967dj~%769jqoc%&25)~96+,lu@ Phiêu Lãng Thành @!}*%sonr%(+:8447$}pb23xp

Gương mặt gầy tái nhợt, tóc đen rũ trên gối, vài sợi nhẹ bay theo gió. Hàng mi khẽ động, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp. Dưới sóng mũi cao là bờ môi mỏng, vẫn nhợnhạnhư cũ, thế nhưng lại thoải mái khép hờ…

64ya$(7724713^{dm?^8cimyet@ Phiêu Lãng Thành @$,eopqwi%):|){8325=/73bbfu*}nf

Lịch Ương im lặng cúi đầu hôn môi hắn, người đang ngủ kia trông như một đứa trẻ. Thế nhưng Lịch Ương hôn cũng rất sâu, mãi đến khi đôi mắt  nhắm nghiền kia mở ra…

“Ưm…!” Lịch Ương không nghĩ tới Nguyệt Diệp đã sớm lén lút vươn tay ôm cổ nó, nụ hôn kia càng mãnh liệáp tới, đảo khách thành chủ.

38/#9ej!|^~95nr54/*.~37yj:@ Phiêu Lãng Thành @746,)78~{88yi.{:)%~ci70xz~|

“Nguyệt Diệp, anh thật xấu!” Lịch Ương xấu hổ đỏ mặt, nhớ tới Nguyệt Diệp vừa nãy vẫn còn ngủ, hắn khẳng định đã sớm tỉnh dậy còn giả bộ ngủ, nó rời giường, ngồi qua một bên, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay, cảm giác tốt hơn không?”

3077mr91680nm58pkkz13@ Phiêu Lãng Thành @jq+,93+?.mexiemko9268

Nguyệt Diệp ngồi trên giường phì cười: “Tinh thần anh đã sớm phấn chấn lắm nha.”

kj9080dz+$us851yv37+%@ https://tinhphieulang.wordpress.com @^.,&:39uqyk|=23do

“Anh…!” Lịch Ương thiếu chút nữa là vươn tay bịmiệng hắn! Toàn nói bậy ──

“Hôn thêm phánữa đi, coi như là phí bịmiệng nha!” Nguyệt Diệp dùng bàn tay trái không nguyên vẹn chỉ miệng của mình, cười ngọt ngào.

sy(12ryju4gl.719179imkups@ https://tinhphieulang.wordpress.com @ll%(86pz3335nd$&zu4733ui)*

Nhưng Lịch Ương vẫn rất thận trọng, cho dù năm nay đã hai mươi mốtuổi, vẫn không bỏ được tật xấu hay thẹn thùng, trừng mắnói: “Nơi này là bệnh viện!”

kpfe71^?45}#pd29nj:!#:#)@ tinhphieulang.wordpress.com @`=!(684341)ra56jk*#14xh

“… Ư a..aaa… Ah… Anh thật khó chịu… Y tá… Y tá…” Ở phòng bệnh có thể tiện tay rung chuông gọi y tá, Nguyệt Diệp lại vừa kêu vừa lấy tay để trên cái chuông thị uy.

“Được rồi!” Lịch Ương chịu không nổi hắn, đành phải nhanh nhắm mắt đưa mặt lao về phía trước ──

8151rc95630ny$,3480%|za@ tinhphieulang.wordpress.com @ve9xp^`ii28174325pm&(

“Ôi!”

Nguyệt Diệp kêu thảm một tiếng, Lịch Ương cũng không khá hơn chút nào: cậu bé đẹp trai gương mặt đỏ như trái táo, mắướt sũng, đưa tay che cái miệng bị đụng đau, bộ dáng như vừa bị khi dễ.

“Ha ha ha!” Nguyệt Diệp phá lên cười, lại đột nhiên hút khí thở dốc, dù sao thì cũng vừa mới trải qua phẫu thuậnên cơ thể không thể kích động nhiều.

3932/%fcnd.|ur32ge#+xq54@ Phiêu Lãng Thành @5610og/*:(~+$?31oi59)&

Lịch Ương lo lắng tiến lên dìu hắn, lại bị giữ lấy ──

?~vr25yh29wd:~hcmo93+`zs@ Phiêu Lãng Thành @5kk8533zz461732xr~^as74mf

“Ngoan ngoãn, nhắm mắt lại.” Nguyệt Diệp thôi miên.

*(id95dtwh*%5464wr{}*?99:(@ tinhphieulang.wordpress.com @$`tf80~&%%52wo24%=+nr

“…” Lịch Ương nhịn không được tim đập nhanh khép hai mắt.

Vừa định hôn môi, có người vào.

C}=1622)|eb5~(~)pi65wvjq::@ https://tinhphieulang.wordpress.com @5226{{{ig%~92^`96kmnu+*cbin

“Nơi này chính là bệnh viện, Nguyệt Diệp.” Người bước tới hôm nay đã là một người đàn ông trưởng thành, thân hình cao lớn đẹp trai tài giỏi, trông như một người anh lớn, mà cũng đương nhiên, y vốn chính là anh cả.

87tx},roky,/~*42hewj*rr@ Phiêu Lãng Thành @rbwt,~97nq89~)ww{,}.bohjomzr

“NguyệThần, anh đừng có mỗi lần tới đều phá chuyện tốt của tôi được không?” Nguyệt Diệp bởi vì không được hôn đôi môi mềm mại kia mà tức giận.

hz!$19.|&?.}~*93ynpn2dq2kg@ tinhphieulang.wordpress.com @,/nq79)~87${76kr70pqtl

NguyệThần thở phào nhẹ nhỏm, nhìn sang Lịch Ương nhảy dựng lên vì y bước vào, đến gần: “Vừa mới trải qua phẫu thuật, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn? Cái thằng chơi xấu này cứ để anh giải quyết là được rồi.”

^!~}3397&%dh#+fyqzeatf42xv3241@ Phiêu Lãng Thành @47570fpjahyaw6789ewgf

“NguyệThần, tốt xấu gì tôi cũng là em của anh đó nha!” Nguyệt Diệp hướng anh cả mình nhe răng trợn mắt.

!{fr%^/$crrn|#2067=mh=)zk@ tinhphieulang.wordpress.com @(*$%&($#%(90ry/+pz~(36{)

“Lịch Ương cũng là em tao, là đứa trẻ nhỏ nhất trong NguyệGia chúng ta.” NguyệThần đi ngang qua Lịch Ương, đem cái chăn bị Nguyệt Diệp đá loạn xạ giúp hắn sửa sang lại, nói: “Ba mẹ hôm nay đã trở lại New York rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Hai anh em kia không hẹn cùng giật mình nói.

NguyệThần cười khẽ, dìu Lịch Ương ngồi lên giường rồi nói: “Có rất nhiều chuyện bọn họ đến giờ vẫn không nghĩ ra, mà có lẽ cả đời này cũng không thể nghĩ thông suốt… Cứ phải để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, còn không bằng lựa chọn tạm thời rời khỏi đây một thời gian… Anh nghĩ, ba mẹ chính là nghĩ như vậy đó.”

em!~9411cgro/~769)=hs=*~#@ https://tinhphieulang.wordpress.com @^?se~%?3676**yh67qjwb64

“Bọn họ bởi vì chán ghéem nên mới bỏ đi.” Lịch Ương rầu rĩ buồn bã, nhìn bàn tay trái mất đi ngón út của Nguyệt Diệp: “Bọn họ chính là ba mẹ không chịu trách nhiệm nhất trên thế giới!”

“Lịch Ương, em còn có bọn anh mà!” Nguyệt Diệp chống đỡ cơ thể mệt mỏi, đưa mắt nhìn người yêu đang dần dần trưởng thành: “Anh dùng ngón tay út chặt bỏ để thề, anh là của em, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đều ở bên em!”

ly((qk2%}hrhs2441*~|`68gkmm16@ https://tinhphieulang.wordpress.com@3dt78/(pe#+}4$$,/0

“Mày muốn ép tao phải chặt đứngón út đó hả?” NguyệThần cố ý chặn ánh mắt thâm tình của Nguyệt Diệp, kề sát vào khuôn mặt đỏ bừng của Lịch Ương: “Chỉ cần Lịch Ương nói một tiếng, anh sẽ ngay lập tức chặ── “

knapuc13no7037&77hn776@ tinhphieulang.wordpress.com @*(36&}14}^mjyk!?30(`^~*cr*&qn

Lời thề bị một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp chặn lại.

“Miệng hai người các anh thật xấu!” Lịch Ương không đành lòng để NguyệThần thề, bởi vì Nguyệt Diệp đã đúc trong tâm nó một vết sẹo thương tâm vĩnh viễn, nó không muốn khiến hai người đàn ông trước mắt thấy nó khóc, thoáng cúi đầu: “Phải quý trọng cơ thể các anh thật tốt! Còn có… Đêm đó em ở trong bệnh viện nói với họ những lời kia đều là có ý, là muốn bức bách bọn họ, khiến bọn họ thương tâm…”

hl*(8853bqdz#+{&pqrw`{59ep@ https://tinhphieulang.wordpress.com@sp“^!ih21nqoo40josi/.

“Bọn anh biết.” Hai anh em lộ ra vẻ mặt thương cảm.

ldua991176077:!20wv9087@ Phiêu Lãng Thành @ve+)97.~743130`+cf95#|



#.eyslkj|?+/30=$xfcb&~66@ https://tinhphieulang.wordpress.com @50(*=,}?=|!!xr+^//6729ez

Đêm đó, sau khi Lịch Ương xông ra khỏi nhà nhào vào trong lòng NguyệThần dưới cơn mưa… Cuối cùng đứng trước cửa phòng bệnh viện lạnh lẽo, nó đã nói…

“Biết đâu tương lai NguyệThần cũng sẽ mắc bệnh?”

!`65kzwu^}pn2588bkwq69@ https://tinhphieulang.wordpress.com@{::47ymtuvn754163+%76`)69^*

*~{.!$24czeo668220~?ur59#*90@ Phiêu Lãng Thành @5430hw(&$=77`}12+/^mfpl#|49

NguyệThu Mân cùng Tống Tâm Di cứng ngắc đứng trước cửa.

“Nếu như ngay cả máu của tôi cũng không có hi vọng… Như vậy…”

62ve50go36:.0ae13}/..:$61sd@ tinhphieulang.wordpress.com @iiwwtv58#~75kquq!&&(`)10yp97im

“Cầu xin mày! Dù như thế nào cũng xin mày hãy thử xénghiệm máu! Tao cái gì cũng nguyện ý làm! Cầu xin mày! Lịch Ương!”

Người mẹ kế trong quá khứ luôn nghiêm khắc với những lời chỉ trích nặng nề mà nay lại không thể chịu đựng bất kì một sự tra tấn nào nữa, khóc lóc thảm thiếcầu xin.

oa%/$%|?ewye+:61:)*#wo=~(!{?90@ https://tinhphieulang.wordpress.com@53em21in%?64/(6243(+xudf*?%{

“Như vậy, thì hãy dùng cả đời của NguyệThần cùng Nguyệt Diệp, ở bên tôi để bồi tội!”



NguyệThần cùng Nguyệt Diệp vươn tay, đem khuôn mặt khổ sở của Lịch Ương vùi vào lòng ngực hai người, nhẹ nhàng an ủi: “Không nên ép bản thân, cũng không cần phải suy nghĩ, rồi sẽ có một ngày em mở lòng, lại gọi bọn họ là “Ba, mẹ” được không nào? Lịch Ương?”

cd50!(68kl47!*or86^(3818?/@ https://tinhphieulang.wordpress.com @:~(!qq+*#`}`38~!=.iywjtx*

“…” Lịch Ương ở giữa sự ấm áp chỉ nhẹ nhàng gật đầu, im lặng chìm trong nhịp tim của hai anh trai, tâm, cũng dần dần nhẹ nhõm hơn…

9586ttsf!:nmox~/%/34|,#.)^rl@ tinhphieulang.wordpress.com @+.`$57ho832678is#&(|kl88=

“Làm gì giờ? Lịch Ương ở trong ngực anh nha!”

Lịch Ương cảm giác được tim Nguyệt Diệp dần dần đập nhanh hơn, không khỏi bắt đầu giãy dụa.

ybkp3665~:74zfig&(&&ua24?|bb71@ https://tinhphieulang.wordpress.com@~~,#7348633165gahkrkhh49do

“Ừm… Cái này khiến anh nhớ tới đêm mưa ba đứa mình ở chung quá à!”

Ngay cả nhiệt độ của NguyệThần cũng sắp bốc cháy rồi, Lịch Ương bắt đầu sợ hãi.

67arlh$,81^(98.yinx.$/+43jw@ https://tinhphieulang.wordpress.com@^.)$evoq+,}.}#anmh~/{%ka

?,0!&kbod18?/40#~^|4252@ Phiêu Lãng Thành @52==~^89zo#$2125bbrb?+it6045

“Ha ha! NguyệThần, giữ lấy em ấy, tôi nên ‘ăn’ ở phía trên trước hay phía dưới trước đây?”

20`({/(`11lt83olav4727!30@ Phiêu Lãng Thành @,{mzmx=:69sa90^}jd80~^

Nghe được câu này, tim nó sắp nhảy khỏi lòng ngực rồi.

^=593{=85=)8ff=+yuzz:,88@ tinhphieulang.wordpress.com @776870.}%&78un80{+ln9063fo17

” ‘Ăn’ từ phía trên trước đi, trực tiếp từ phía dưới  Lịch Ương sẽ thẹn thùng…”

26xkof73:=|61*!{~bj|{?!yd4@ tinhphieulang.wordpress.com @`:4416kkmj663xbpx/~sm~}96||

Đây là  bệnh viện đó nha!!!

“Các anh còn dám làm bậy, em sẽ không khách khí đâu đó!”

Khu nội trú yên ắng, đột nhiên từ phòng bệnh nào đó phát ra một tiếng rên rất lớn! Sau đó, cái gì cũng không nghe thấy nữa…

14`21to7310ac38qx)+86,{+|&@ tinhphieulang.wordpress.com @#{nx/~?|$*50{(5819696rlkpxmoq

Thật lạ nha! Hôm nay Lịch Ương với Nguyệt Diệp cao ngang nhau, khí lực cũng không kém hơn hai anh trai là bao nhiêu, bị hai anh trai chơi xấu, sẽ kìm nén được tiếng rên rỉ?

Ha ha! Sẽ không sẽ không! Sao lại không á hả, cuộc sống của ba anh em NguyệGia giờ mới bắt đầu, mà hai anh trai chất chứa tình yêu kia, đối với cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của em trai, vẫn chưa có yêu đủ đâu!

Dây dưa lần này, nhất định sẽ phi thường phi thường hạnh phúc, cho đến vĩnh viễn…

~ hế~" target="_blank" >API
MP4VTVHTVTHDPVTVCCCTVFTVKIDSSCTVNPSVOHVOVZMP
Bởi vì người mẹ độc đoán của mình mà Lịch Ương phải ở nhà chăm sóc anh trai, nó yên lặng ngồi trên ghế sa lon đỏ ở phòng khách đọc sách, ánh sáng trong suốt của mặt trời tràn vào phòng.



Không biết đã qua bao lâu, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Này! Nhóc, sao không đi học?” Nguyệt Diệp không biếmẹ đối với mình cưng chiều quá độ, đi ngang qua Lịch Ương sờ loạn một chút, hắn rất thích đùa giỡn với mái tóc ngắn mềm mại kia.

Lịch Ương một bên chỉnh lại tóc, một bên dịu dàng nói: “Em cùng mẹ có nói qua, hôm nay ở nhà chiếu cố anh. Anh Nguyệt Diệp, còn chóng mặt không?”

Được quan tâm, Nguyệt Diệp vui vẻ mỉm cười, tinh thần sảng khoái nói: “Mang đàn cello của em xuống. Nếu không đến trường học, vậy anh thay ba dạy em.”

Có âm thanh của vật rơi xuống, đôi mắt Lịch Ương hiện lên một sự kinh ngạc cùng ngưỡng mộ: Năm trước trong vườn của trường âm nhạc, Nguyệt Diệp đã độc tấu một đoạn nhạc đặc sắc bằng violin mà đến nay vẫn tồn tại sâu trong lòng nó…

“Phángốc làm gì đó! Nhanh đi lấy đàn đi!” Nguyệt Diệp thúc giục, tự mình đi tới phòng ăn.

Khi Lịch Ương đem cây đàn cello nhìn có vẻ cồng kềnh nhưng thực tế cũng rất nhẹ nhàng xuống lầu, Nguyệt Diệp đang ăn điểm tâm.

“Ngồi đối diện anh đi, để anh nghe đứa em đáng yêu của mình biểu diễn một chút.” Lúc ba mẹ không ở nhà, Nguyệt Diệp luôn luôn bá đạo làm càn.

Lịch Ương thận trọng nhìn thoáng qua các cây xanh được bày trí theo phong cách cổ điển, giờ cơm trưa vẫn chưa đến, liền ngoan ngoãn đi đến một cái ghế ngồi xuống.

“Ừm, cứ theo âm điệu đó mà bắt đầu đi!” Nguyệt Diệp cười quỷ dị, ánh mắt hẹp dài sắc bén, đang nhìn xuyên qua ly sữa thủy tinh màu ngà, đánh giá cái đứa ngốc ngốc kia một cách thoải mái.

Ngày mùa hè sáng sớm ánh sáng thật là tươi đẹp a~~

Lịch Ương ngồi trong nhà ăn theo phong cách Rococo, ánh mặt trời xuyên qua những tấm kính trong suốt, nhẹ nhàng phản chíu lên đôi mi tạo nên những bóng mờ xinh đẹp.

Nguyệt Diệp thì ngồi ở chỗ mát, hắn không có thói quen bị bức xạ mặt trời chíu lên mình, rất thoải mái dễ chịu mà lắng nghe, tầm mắnhẹ nhàng thưởng thức thân ảnh trắng nõn dưới ánh mặt trời kia.

Nhưng là, cá tính quỷ quyệt của hắn làm sao chịu ngồi yên cho được chứ? Chỉ một chút sau, vờ như chỉ bảo cho Lịch Ương, tận lực nói: “Khẩn trương cái gì vậy? Đem chân lại tách ra chút.”

Và thế là, cặp chân trắng trắng phía dưới chiếc quần đùi màu xanh nhạtừ từ được mở ra rộng hơn, thân đàn cello màu đỏ được kẹp ở giữa càng lộ ra vẻ đẹp chói mắt không có gì sánh bằng, mang theo sự quyến rũ tột cùng.



Thanh âm có vẻ như hơi khẩn trương, Nguyệt Diệp lấy tay sờ sờ mặnói: “Lưng đừng cong quá, eo nhô lên, ngón tay của em sao lại cứng ngắt thế này?”

Lúc này ánh mặt trời đã chuyển sang nóng bức, không đạt được “tiêu chuẩn” như anh Diệp, Lịch Ương cũng không dừng lại lau mồ hôi.

“Ai! Anh cũng không có ăn em. Em cứ luống cuống như vậy là sao? Làm sao mà ba vừa lòng chứ, tương lai sao theo NguyệThần sang Mỹ đây?”

Lịch Ương khẽ giật mình: té ra những lời ba nói lúc sáng Nguyệt Diệp đã nghe được a.

“Đàn cello, cần phải được chơi như thế này.” Nguyệt Diệp vừa nói vừa buông ly thủy tinh trong tay xuống, đi đến bên Lịch Ương đang bối rối, cúi người.

<<Girl With Flaxend Hair >>, được không nào?” Nguyệt Diệp hỏi, nhưng hai tay đã đặt lên bàn tay vì khẩn trương mà cứng ngắc của Lịch Ương, bắt đầu điều chỉnh tư thế.

“Anh Nguyệt Diệp…?” Lịch Ương không nghĩ tới người anh này sẽ tự mình chỉ nó.

“Hư…” Nguyệt Diệp chính là một người nghịch ngợm, trên cái cổ trắng như tuyết của Lịch Ương, Nguyệt Diệp cười yếu ớt, phả ra hơi thở nóng.

“Đừng có nghĩ anh muốn em đó, làm theo anh…”

Đàn cello có màu đỏ của rượu nguyên chất giống như người phụ nữ ôn nhu nhẹ nhàng ngâm xướng… Tim của Lịch Ương do bàn tay được giữ phía sau mà khẽ run động một hồi.

Đây là thời điểm Nguyệt Diệp nghiêm túc cho ra tiếng đàn mê hoặc!

Xuất sắc như vậy, thiên phú như vậy! Nhưng hắn lại không nguyện lòng theo ba mà bồi dưỡng cello, ngược lại suốngày cà lơ phấphơ mà cầm đàn violin chơi đùa, còn thường xuyên chơi những khúc nhạc hiện đại phản cảm, nhạc jazz cổ quái khiến ba cực kì chán ghét…

Hắn có được thiên phú âm nhạc đáng sợ! Lại hoàn toàn làm trái với kỳ vọng của ba!



“Đúng vậy, phải từ từ, từ từ, dịu dàng mà linh hoạt…”

Nguyệt Diệp áp sát bờ môi cơ hồ muốn chạm vào vành tai người kia!

“Em đang nghĩ cái gì nha?”

Trên người Nguyệt Diệp, truyền đến một hương thơm trong lành của biển cả…

“Thay vì theo ý ba ba cùng NguyệThần sang Mỹ, không bằng cùng anh đi! Đi Vienna, thế nào?” (Vienna: thủ đô của Áo)

Nguyệt Diệp, tựa như con quỷ gian xảo dẫn người đi vào con đường sai lầm!

Lịch Ương vội vàng ngừng kéo đàn, vì lo lắng mà quay đầu lại ─ ─

“!” Chớp mắt!

“A… Thực xin lỗi! Nguyệt Diệp!” Lịch Ương hoảng hốt đến thiếu chút nữa đánh rơi cây đàn cello xuống đất! Bởi vì…

“Em làm sao thế?” Nguyệt Diệp xem như không có việc gì mà cười, vươn ngón tay thon dài giống nữ nhân chạm vào bờ môi nhợnhạt của mình: “Chẳng qua chỉ là chạm môi một chút thôi, miệng của anh có độc sao?”

Lịch Ương dưới ánh mặt trời, gương mặửng đỏ như muốn bốc cháy, nhìn xung quanh: “Không… Không phải… Em… Anh… Em…”

Nụ hôn đầu của nó a!!!!!!!!!!!!!!!

Nếu nói cái chạm nhẹ nhàng như vậy xem như là “hôn” thì nụ hôn đầu của nó, trong lúc vô tình quay đầu lại đã… uổng phí trao cho Nguyệt Diệp rồi sao?!

A a a a a a!!!!!!!!!!!!!

Nội tâm Lịch Ương tràn đầy hối hận mà thét lên! Nụ hôn đó nó đã cất kĩ trong mười sáu năm qua, dự định trong tương lai sẽ dâng tặng lên “người phụ nữ duy nhất”: tình yêu của nó! Cứ như vậy, bị chính mình “vô tình” tặng cho người khác rồi?!

Nhìn Lịch Ương sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang hồng, lập đi lập lại, không dừng… Nguyệt Diệp nở nụ cười, xấu xa quỷ quái: “Thực hi vọng Lịch Ương là con gái, như vậy, anh sẽ nhịn không được mà hôn nha.”

Xong rồi! Thảm rồi! Khuôn mặt trắng nõn của Lịch Uơng xấu hổ đến bốc hơi rồi!!!

Nguyệt Diệp rốt cuộc nhịn không được tiến lên phía trước, trong lòng của người nào đó xúc động không hiểu nổi, đưa tay, chính là hắn chỉ vươn tay trái mà thôi! So với thường ngày càng thêm mạnh tay vò rối mái tóc ngắn màu nâu sẫm mềm như tơ của Lịch Ương…

“Nếu như Lịch Ương là con gái, anh, nhất định sẽ yêu em.”
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1201

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 45/45

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Từ khóa: