Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Song khiết, Trạch đấu, Cường thủ hào đoạt, Phúc hắc, Hỏa táng tràng
Văn án:
An Bình Hầu Thế tử Lục Diễm, là Thống Soái lẫy lừng quyền thế của Tấn Quốc, tính tình ngạo mạn lạnh lùng, không gần nữ sắc. Một lần cầm Hồn Kiếm giết sạch ngoại địch và gian thần, hắn ra tay sấm sét, khiến toàn bộ triều thần hoảng sợ, ai nấy đều nơm nớp lo sai một bước sẽ lọt vào tầm mắt của hắn. Trong mắt bách tính, hắn là thần bảo hộ. Hoa Thanh Nguyệt trước khi gặp hắn, cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến khi — lần đầu gặp mặt.
Hắn mặt lạnh vô tình, khinh nàng thô lỗ vô lễ, không xứng xuất hiện nơi thanh nhã.
Ngay sau đó, không phân rõ phải trái, hắn phạt nàng ngay giữa đám đông, khiến nàng mất sạch mặt mũi.
May mắn nàng nhẫn nhục chịu đựng, chỉ mong chờ vào hôn ước giữa hai nhà do trưởng bối định đoạt từ trước. Chỉ cần thành hôn, nàng sẽ đạt được mục đích mong đợi bấy lâu.
Nhưng hắn lại nhìn đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, ác liệt cười lạnh:
“Bị ta chà đạp đến mức này, ngươi còn muốn gả cho ai? Hủy hôn với tam đệ ta, theo ta. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, đợi ta cưới chính thê xong sẽ thả ngươi rời đi.”
Ngay sau đó, là ban ngày các loại tra tấn tâm lý — buổi tối càng sâu cay hơn.
Đến ngày tứ hôn, Hoa Thanh Nguyệt rốt cuộc nghĩ rằng mình có thể giải thoát rồi.
Nhưng hắn lại đập nát toàn bộ tôn nghiêm của nàng, trước mặt mọi người thản nhiên tuyên bố:
“Từ nay về sau, ngươi là thiếp thất của ta. Đời này đến chết, trên mộ bia cũng phải khắc mấy chữ đó. Đây là thông báo, không phải hỏi ý ngươi.”
Vì để thực hiện tâm nguyện nhiều năm, nàng nhẫn nhịn, lấy lòng, chờ đến khi mọi thứ viên mãn, nàng dốc hết sức muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều thất bại. Mọi đường lui nàng cẩn thận sắp đặt, hắn đều bóp chết từ trong trứng nước.
Hắn khinh thường tình yêu, chỉ biết trong màn đêm tước đoạt thân thể nàng như một cơn nghiện.
Cho đến khi cuối cùng, nàng nắm được cơ hội, thành công trốn đi. Ngay dưới mí mắt hắn, nàng bắt đầu một cuộc sống bình thường, không liên quan đến hắn nữa.
Lúc này, hắn đỏ mắt hoảng sợ.
Đầu xuân chưa ấm, hàn khí vẫn còn len lỏi khắp nơi.Thế nhưng trong một biệt viện yên tĩnh thuộc Lương Nguyên thành, lại là một cảnh xuân sắc nồng nàn đến nghẹt thở. Ánh nến lay động, bóng người cuốn lấy nhau đến mức trời đất đảo điên, tiếng thở dốc xen lẫn âm thanh nức nở nghẹn ngào của nữ nhân vang lên không dứt.“Thả ta ra… Ưm—”Nam nhân như chẳng hề nghe thấy lời kháng cự, bàn tay không chút do dự tiếp tục tung hoành trên làn da trắng mịn như ngọc, đem nàng từng tấc chiếm đoạt, từng tấc ép vào d.ục v.ọng cuồng dại.Không biết thời gian trôi qua bao lâu.Tiếng thở hổn hển dần lắng xuống, trong khi cơn nóng rực nơi cơ thể cũng theo đó tản mác. Lúc này, ý thức của Hoa Thanh Nguyệt mới chậm rãi trở về, chỉ là vừa tỉnh lại đã bị một cơn đau xé lòng đánh úp khiến nàng toàn thân run rẩy không thôi.“Ư ——”Đau đớn đến mức nàng không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ.Nam nhân phía trên lại như dã thú chưa được thuần hóa, cúi đầu cắn lấy làn da nàng, giọng trầm thấp vang bên tai, nửa cười nửa uy hiếp:“Chút đau này đã không chịu nổi?”Giọng điệu xa lạ, giễu cợt và lạnh lùng như lưỡi dao đâm vào tim. Thân thể Hoa Thanh Nguyệt phút chốc đông cứng, run lên từng hồi như bị ném vào hầm băng.Không cần nghĩ cũng biết — kẻ này chính là người mà mẹ kế nàng dâng lên, để lấy lòng quyền quý, lấy nàng làm lễ vật, đổi lấy tương lai của đôi nhi nữ bà ta thương yêu.Rốt cuộc, nàng vẫn không thoát được…Rõ ràng đã đánh ngất tên Thái thú kia rồi, vậy mà…Sao vẫn rơi vào tay người này?Nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống theo khóe mắt, rơi lên gối lụa lạnh buốt như lòng nàng lúc này. Bao nhiêu tinh lực đều theo nước mắt rút cạn, thân thể mảnh mai như cánh hoa giữa bão táp, vừa thê lương lại khiến người ta không nỡ rời mắt.Mặc kệ là ai, e rằng cũng khó lòng ra tay tổn thương dung nhan ấy.Nhưng người nam nhân trên thân nàng lại hoàn toàn không có nửa phần thương hương tiếc ngọc.Răng cắn chặt đầu lưỡi đến bật máu, lại đành nén nuốt xuống. Nàng không thể chết. Ít nhất, giờ phút này, nàng còn không thể chết được.Nam tử tựa hồ cảm giác được sự khác thường của nàng, ngón tay thô bạo chà xát, thô lệ lau đi nước mắt trên mặt nàng, động tác vừa bá đạo lại lãnh khốc. Hắn cất giọng trầm thấp: “Là ngươi chủ động trêu chọc ta trước. Khóc cũng phải chịu đựng cho ta.”“Ta không có... buông ta ra, buông ta ra...”“Giờ mới đòi ta buông ra? Đã muộn.”Hắn vừa nói, vừa áp sát, một lần nữa hung hãn chiếm đoạt thân thể mềm mại dưới thân...Hoa Thanh Nguyệt hoảng loạn đến hỏng mất, vừa khóc vừa liều mạng vùng vẫy. Nhưng mặc cho nàng đánh đấm thế nào, giãy giụa ra sao, thân thể kia vẫn như vách đá, không hề lung lay.“A —— không cần!” Hoa Thanh Nguyệt chợt bật người ngồi dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay ôm chặt ngực thở dốc kịch liệt.Lúc này, rèm xe ngựa bị vén lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của Đào Hề.“Cô nương, đã cách Lương Nguyên thành xa như vậy rồi, còn mơ thấy cái tên súc sinh ấy sao?”Đào Hề vừa nói, vừa dùng khăn tay chấm đi những giọt mồ hôi đẫm trên trán Hoa Thanh Nguyệt. Nàng là nha hoàn đi theo Hoa Thanh Nguyệt từ nhỏ, đêm hôm đó cô nương trở về trong bộ dạng thảm thương, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, nàng từng lén tìm đến kế mẫu Hoắc thị để báo thù thay cô nương, kết quả là bị đánh đến thừa sống thiếu chết.Nay thì tốt rồi. An Ninh Hầu phủ phái người đến rước cô nương, từ nay về sau, ngày lành coi như đã có cửa.Đào Hề thấp giọng an ủi: “Chỉ cần vượt qua ngọn núi phía trước, là vào địa phận kinh đô rồi. Nơi đó có Lục tam công tử tọa trấn, An Ninh Hầu phủ cũng là nơi mụ yêu bà kia không với tới được. Ai cũng không thể chạm đến cô nương nữa, người yên tâm.”Nghe vậy, trái tim như bị treo lơ lửng của Hoa Thanh Nguyệt mới từ từ buông xuống.Đúng vậy. Kinh đô là nơi Hoắc thị không với tới, Chương thái thú cũng không vươn tay được. Ai cũng không chạm đến nàng được nữa.Nghĩ đến đêm hôm đó, thân thể bị kẻ kia hung hãn chà đạp, nàng không kìm được khẽ run.Tuy không rõ vì sao Lục lão phu nhân bỗng gửi thư triệu nàng vào kinh, nhưng bức thư ấy, tựa như cọng rơm cuối cùng kéo nàng ra khỏi vũng bùn.Có lẽ... vẫn còn một con đường sống khác cho nàng.Chỉ cần nàng có thể thuận lợi gả cho Lục tam công tử, với thế lực của Lục gia, nhất định có thể cầu Thái Y Viện viện chính ra tay chữa bệnh cho Thanh Dương, để nó được bình an lớn lên. Như vậy cũng coi như nàng đã hoàn thành di nguyện của phụ thân khi lâm chung.Thấy thần sắc cô nương dịu đi đôi phần, Đào Hề tiếp tục an ủi:“Nghe nói Lục tam công tử là người đọc sách, tất nhiên là quân tử lễ nghĩa, lại có hôn ước từ nhỏ với cô nương, nhất định sẽ đối đãi tử tế với người.”Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười khổ, không đáp lời.Một thân thể tàn tạ như nàng, còn dám mơ mộng xa xôi gì nữa? Chỉ mong có một mái nhà che mưa che nắng, có thể giữ cho Thanh Dương bình an lớn lên, bảo vệ giọt máu cuối cùng còn sót lại của phụ thân mẫu thân
-Chương 1+
Để lại một bình luận