
Đô Thị Kỳ Tình Truyện
TXT 40/40
905 Theo dõi 0
Như Lửa
TXT 32/32
555 Theo dõi 0
Kiều Thê Của Phó Tổng
AUX 45/45
1002 Theo dõi 0
Vô Danh Vật Ngữ
TXT 38/38
1084 Theo dõi 0Âm Duyên Kết: Chương 1
Truyện Âm Duyên Kết của tác giả Tang Lý là một đoạn nhỏ bi thương của nữ chủ bi người cưỡng ép gả vào Bùi gia.
Ai ngờ tân lang còn chưa kịp thành thân đã đi chầu trời, thế mà còn không buong tha nàng, ép nàng thực hiện âm hôn với tên kia.
Nàng không thể phản kháng đành nhận mệnh.
Chỉ là lại gặp khúc chiết, nàng lại vô tình gả cho một ma nữ hung tàn ác độc, chịu bao đau khổ khi đối phương tìm tới nhà tính sổ
Đây quả là một câu chuyện thương tâm!
Trong “Mẫu Đơn Đình” có nói: “Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu, vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử, tử lại không thể cùng sinh, là một loại dằn vặt tra tấn.”.
*Mẫu Đơn Đình: là một vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Do nhà soạn kịch thời Minh – Thang Hiển Tổ viết năm 1598.
….. Nhiều người nói sống chết do trời, yêu hận do người.
Âm dương có thể đoạn tuyệt, nhưng ái tình sẽ là vĩnh viễn.
Chương 1 – Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
Ngày xuân, nhiều cây cối tươi xanh che thành từng mảng bóng mát. Dọc theo bờ sông của thành Tô Châu có lác đác vài con thuyền được trang hoàng lộng lẫy nhấp nhô, chập chờn theo từng gợn sóng nhỏ. Trong một quán trà trên bờ sông, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng đàn êm tai, xen lẫn với tiếng trò chuyện, lời ca làm cho lòng người cũng phơi phới theo. Cơn mưa tối hôm qua làm cho con đường lóđá có vẻ trơn trượt, tuy nhiên người đến người đi lại liên tục không ngớt, tiếng trò chuyện nho nhỏ cùng với tiếng cười lanh lảnh vang lên khắp ngõ. Làm hiện lên mộkhông gian thậvui vẻ náo nhiệt.
Sau buổi trưa, ánh nắng gay gắxuyên qua kẽ lá. Quả nhiên là một bức tranh về cuộc sống nhàn hạ đầy màu sắc.
Cũng có người không may, bấđắc dĩ bị ông trời quên 'chiếu cố'. Xui xẻo, không được như ý muốn.
Diệp KếMạn từ trong y quán vội vã bước ra về. Nàng đang đi về trước, bỗng nhiên từ đâu xông ra hai tên gia nhân, trong lòng nhịn không được hơi lo lắng mộchút, bắt đầu sinh ra dự cảm không rõ. Đây là lần thứ năm nàng nghi ngờ, có phải hôm nay trước khi ra đường mình đã quên xem ngày rồi hay không? Đúng là không nên xuấhành.
Sự thật là, từ khi Diệp KếMạn ra khỏi cửa thì mí mắphải liền giậliên hồi. Đầu tiên, đi không được bao xa thì liền bị một đứa bé đang chơi đùa ném đá trúng vào người. Sau đó thì bị mộchiếc xe ngựa làm bẩn hếváy. Khi đến được y quán của Bình đại phu thì không ngờ ông ấy lại có việc mới đi ra ngoài, vừa đóng cửa xong. Không còn cách nào khác, Diệp KếMạn đành phải tới y quan khác, chỗ này thu tiền thuốc đắhơn chỗ của Bình đại phu gấp mấy lần. Bốc thuốc xong, vừa xoay người đi ra thì đụng trúng mộnha hoàn, bộ dạng đang hấp tấp, suýnữa thì làm nàng té ngã trên mặt đất. Diệp KếMạn không nỡ tiêu tiền trên người mình, nàng cắn răng chịu đau, cước bộ lảo đảo, bước khập khiển chuẩn bị về nhà. Chỉ cần rẽ qua hai con ngõ nữa thì sẽ về tới nhà, không ngờ cuối cùng còn gặp phải chuyện này.
Diệp KếMạn vội khấn trong lòng, khi ngẩng đầu lên thì thấy hai tên gia nhân tuổi còn rấtrẻ, quần áo so với nàng cũng không tính là tốhơn, thoạnhìn có vẻ như là hạ nhân của mấy người giàu có. Thân thể có chúmập mạp, chắc chắn là được ăn uống đầy đủ. Nàng trù trừ một hồi, sau đó nhẹ giọng cấtiếng: "Hai vị là...?".
Bấquá hôm nay Diệp KếMạn không được may mắn, nàng nghĩ số phận của mình không tốcho nên ngay cả Phậtổ cũng không nghe được lời khẩn cầu của nàng. Lúc này, mộtên gia nhân béo hơn chỉ chỉ về phía quán rượu đằng xa, thần sắc lộ ra đầy vẻ ngạo mạn: "Thiếu gia nhà của ta muốn cô nương vui lòng đến chỗ của ngài ấy.".
Diệp KếMạn nghe xong lời của tên sai vặkia nói, tâm cũng trầm xuống một nửa. Nàng âm thầm cắn môi, mặnghiêm túc nói: "Việc này... hôm nay thậsự không tiện. Tối hôm qua mưa lớn, mẹ của ta bị nhiễm phong hàn, ta còn phải vội trở về chăm sóc bà ấy. Thậsự xin lỗi thiếu gia nhà các ngươi.". Nói xong, nàng giơ giơ gói thuốc trên tay ý bảo mình không hề nói dối.
Đương nhiên là đối phương không hề để ý đến lời của Diệp KếMạn vừa nói, tên sai vặkia đã muốn không nhẫn nãi nổi, hắn đưa tay đẩy nàng, đồng thời giọng chen vào: "Đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Thiếu gia của ta chính là công tử của Bùi gia ở thành Tây, ngài ấy coi trọng ngươi là phúc của ngươi, có biếchưa?".
Diệp KếMạn nghe vậy, vốn định hô người xung quanh đến cứu, lời nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, đáy lòng bắt đầu lo lắng. Nàng nghĩ bụng, công tử của Bùi gia sao không ở thành Tây đi, rảnh rỗi chạy đến thành Bắc làm cái gì. Những người xung quanh đây đều là tầng lớp bình dân, có chỗ nào hợp với Bùi gia chứ.
Hai tên sai vặkia cũng mặc kệ nàng đang nghĩ gì, bọn hắn đẩy đẩy nàng cảnh cáo. Cuối cùng Diệp KếMạn vẫn bị đưa tới quán rượu, trực tiếp bị kéo lên tầng hai.
Chân Diệp KếMạn bị đau, đau đến nổi trán chảy xuống mộtầng mồ hôi, trong lòng nàng bắt đầu rầu rĩ. Nàng đương nhiên là nghe nói qua Bùi gia, mấy đời đều là thương gia, buôn bán son phấn trong thành Tô Châu. Khắp thành Tô Châu đều có cửa hàng, gia tài bạc vạn, thanh danh thậlớn, làm ra son phấn gì cũng được các tiểu thư và phu nhân yêu thích. Kẻ mà ngày thường 'tám gậy tre đánh không tới', hôm nay lại muốn gặp nàng, không phải chuyện xui xẻo thì là cái gì?.
Đang suy nghĩ thì Diệp KếMạn đã bị dẫn lên trên một gian ở tầng hai. Tên gia nhân chân không chịu dừng, trực tiếp đẩy cửa bước vào, miệng bẩm báo: "Thiếu gia, người ngài cần đã tới.".
Diệp KếMạn hơi cau mày, xuyên qua cánh cửa bị mở ra, nàng có thể nhìn thấy Bùi thiếu gia mà mọi người vẫn hay đồn đãi.
Trước mặnàng, từ xa xa ngồi mộnam tử, thân thể cực kỳ gầy yếu, mộthân quần áo gấm rộng thùng thình, sắc mặlộ vẻ ốm yếu trắng bệch. Trong mắDiệp KếMạn, người kia chẳng khác nào mộthiếu gia nhà giàu bị tửu sắc húhếkhí lực.
Khi đối phương nghe được thanh âm thì liền quay đầu, hắn đối diện với ánh mắcủa Diệp KếMạn, lập tức lộ ra mộnụ cười mang theo ý tứ khó hiểu: "Mời cô nương vào.".
Thanh âm trầm khàn, nghe ra thậcó vài phần lịch sự.
Diệp KếMạn mím môi, nàng đứng ở cửa, tạm thời cũng không có động tác gì. Hai tên sai vặbên cạnh thấy vậy, mặtrầm xuống, thấp giọng quálớn: "Thiếu gia gọi ngươi còn không vào!".
"Này, không được vô lễ với cô nương, đừng để người khác chê cười.". Nam tử khoác tay áo, sau đó lại hướng Diệp KếMạn ôm quyền: "Tại hạ Bùi Nghiêu Húc, không biếxưng hô với cô nương thế nào?".
Diệp KếMạn vẫn chưa trả lời câu hỏi của Bùi Nghiêu Húc, nàng cân nhắc rồi nói: "không biếBùi thiếu gia gọi ta tới đây làm gì? Mẫu thân ở nhà còn đang chờ ta đem thuốc trở về, không thể chậm trễ.".
Bùi Nghiêu Húc nghe vậy thì cúi đầu nhìn gói thuốc trong tay Diệp KếMạn, trên mặlộ ra thần sắc bấngờ, "Lệnh đường lại bị bệnh sao?".
*Lệnh đường: chỉ mẹ của người đối diện đang trò chuyện với mình.
"Vâng.". Diệp KếMạn vội vàng gật đầu, khó xử nói: "Hôm nay thậsự không tiện, có thể đi hay không?...".
"Không sao.". Bùi Nghiêu Húc cắlời nàng, hắn cười lắc lắc đầu, "Ta chỉ chiếm chúthời gian ngắn của cô nương, nói xong có thể đi ngay, có được không?."
Diệp KếMạn nghe vậy thì biếhôm nay không thể tránh được nữa, trong lòng nàng thì đang lo lắng bệnh tình của mẫu thân, nhưng cũng phải miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
"Cô nương ngồi đây đi.". Bùi Nghiêu Húc chỉ vào chỗ ngồi.
Diệp KếMạn thấy thế, đành lảo đảo bước tới chỗ ngồi xuống. Hiển nhiên Bùi Nghiêu Húc cũng phát hiện đối phương đi lại không tiện, liền hỏi: "Cô nương bị thương?".
"Trên đường bị trậchân, không trở ngại gì.". Diệp KếMạn không muốn kéo dài thời gian, nàng trực tiếp nói: "Ta và Bùi thiếu gia không quen biết, không biếtìm ta lại đây là có chuyện gì?".
Bùi Nghiêu Húc cũng không vội trả lời, hắn cười cười rồi nói: "Còn không biếphải xưng hô với cô nương thế nào?".
"... Diệp KếMạn.". Diệp KếMạn do dự một hồi, cuối cùng thì nhẹ giọng trả lời.
"Không cần vội, còn rấnhiều thời gian.". Ánh mắBùi Nghiêu Húc đảo qua Diệp KếMạn một vòng, hàm ý sâu xa nói: "Ta rấvừa lòng dung mạo của Diệp cô nương.".
Trong lòng Diệp KếMạn cả kinh, nàng theo bản năng đứng dậy, lên tiếng muốn từ chối: "Thậxin lỗi Bùi công tử. Ta biếBùi gia hiển hách, thậkhông xứng với ngươi.".
"Ta biếhôm nay mình có chúđường đột, Diệp cô nương cảm thấy khó tiếp nhận cũng là chuyện bình thường.". Bùi Nghiêu Húc hòa hoãn nói: "Ba ngày sau ta sẽ phái người tới nhà cô nương cầu hôn, trong thời gian này Diệp cô nương cũng có đủ thì giờ chuẩn bị tâm lý chuyện hôn sự, như thế nào?".
Diệp KếMạn cảm thấy chuyện này quá sức hoang đường, trực giác làm nàng luốn từ chối, nhưng lại bị lời của đối phương ngăn cản: "Nếu như cô nương đồng ý thì có thể trở về.".
Tuy rằng nam tử trước mặvẫn tươi cười không thay đổi, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn đã quá rõ ràng. Nếu như nàng không đồng ý, thì khỏi cần nghĩ tới chuyện rời chỗ này. Nhớ lại mẫu thân vẫn còn đang bệnh trong nhà, lòng Diệp KếMạn càng khẩn trương, nhấthời đáp ứng cũng không được mà từ chối cũng không xong, cứ như vậy nàng giằng co đứng mộchỗ, bây giờ cũng bấchấp chân đang rấđau. Việc này tới quá bấngờ làm nàng trở tay không kịp, nàng không có chúchuẩn bị nào, ngay cả lý do đối phương muốn cưới mình cũng không rõ. Hơn nữa, với địa vị của Bùi gia, Bùi thiếu gia chấp nhận kếthân với nàng hình như không đúng cho lắm? Nghĩ vậy, Diệp KếMạn có chúthả lỏng, nàng tính toán cứ tạm thời đáp ứng hắn, sau đó sẽ nghĩ cách khác.
Thấy cuối cùng Diệp KếMạn cũng gật đầu, Bùi Nghiêu Húc cười đến vui mừng, hắn cảm thấy mỹ mãn, sau đó quay sang phân phó tên sai vặt: "A Tắc, ngươi hộ tống Diệp cô nương về nhà đi, nhớ kỹ, không được làm trễ nãy chuyện của Thiếu phu nhân tương lai.".
Hai tên sai vặcũng không ngờ sự tình lại diễn biến nhanh như vậy, đang ngẩn ngơ thì tên được gọi là A Tắc mới gật đầu: "Dạ, thiếu gia.".
Thấy thề Diệp KếMạn vội vàng nói: "Không cần phiền toái, ta có thể tự mình trở về.".
"Cần chứ.". Tuy lời của Bùi Nghiêu Húc nhẹ nhàng nhưng lại hếsức kiên quyết.
Diệp KếMạn cũng không biết mình trở về nhà bằng cách nào. Nàng cũng không nóng lòng đem chuyện này nói cho cha mẹ nghe, chờ lo cho mẫu thân uống thuốc xong nằm xuống, nàng mới trở về phòng của mình. Nói thật, Diệp KếMạn cũng không tin những lời Bùi Nghiêu Húc vừa nói. Bùi gia là ai? Cho dù mình có vài phần xinh đẹp, nhưng thân là Bùi thiếu gia, học rộng tài cao, bên người lúc nào cũng có oanh yến vây quanh. Nói trêu chọc nàng còn dễ nghe hơn là muốn cưới nàng về nhà.
Cho dù nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng giống như mộtrò đùa thật khó mà tin. Đang bận tâm bệnh tình của mẫu thân, Diệp KếMạn cũng không có thời gian để ý tới chuyện này. Nàng tính chờ khi nào mẹ mình khỏe hơn thì mới kể lại cho bà ấy nghe.
Liên tiếp hai ngày sau, bệnh của mẹ nàng càng xấu hơn, suy yếu chỉ có thể ăn được chúcháo. Cha của Diệp KếMạn là thầy giáo của mộtrường tư thục gần đây. Ban ngày dạy học, cho nên chuyện chăm sóc thê tử đành giao lại cho con gái. Diệp KếMạn bận bịu lo chuyện trọng nhà, mấy ngày sau thì đã quên bẵng đi chuyện kia. Cứ như vậy, không cẩn thận kéo dài đến ba ngày sau.
Đúng ba ngày sau chuyện gặp mặlần đó, đội ngũ cầu hôn của Bùi gia chậm rãi tiến đến nhà. Lúc đó chỉ có Diệp KếMạn cùng mẹ nàng ở nhà, khi nhìn thấy người lục tục đem sinh lễ vào nhà, hai người đều có chúhá mồm. Không chờ hai người cự tuyệt, sinh lễ đã chấđống trước cửa.
Chuyện tiếp theo sau, đã không còn nằm trong kiểm soácủa Diệp KếMạn.