Bạch Đào Nhầm To Rồi: Chương 1
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hào môn thế gia, yêu đương hợp đồng, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn
Số chương: 58 chương chính + 9 chương ngoại truyện
Nhân vật chính: Bạch Đào, Bùi Thời
Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Văn án
Đột nhiên Bạch Đào lại xuyên, không phải xuyên đến thế giới khác, không phải xuyên về thế giới cổ đại, mà là xuyên đến tương lai, tương lai của cô năm năm sau.
Tại thời điểm này, cô phát hiện mình đã kết hôn, mà đối tượng kia lại là tên Bùi Thời mặt lạnh, kẻ thù không đội trời chung của cô!
Sau đó cô thử mở điện thoại lên, khắp nơi đều là tin tức hai người ân ái——
“Bùi Thời, người nắm quyền của Bùi Thị hèn mọn truy đuổi tình yêu, sau khi bị từ chối 30 lần, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.”
“Bùi Thời tự tay trồng đào chỉ để lấy được một nụ cười của vợ yêu.”
“Bùi Thời yêu thầm năm năm, khổ cực theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng có kết quả.”
……
Đêm hôm đó Bạch Đào kiên quyết đọc hết tất cả những bài báo trên mạng, cô cảm động đến rơi nước mắt.
Thật không thể ngờ được, hoá ra bông hoa cao lãnh Bùi Thời đã sớm yêu trộm mình đến điên cuồng!
Nghĩ đến gia thế, khuôn mặt, dáng người, còn có tình yêu sâu sắc của anh dành cho mình.
Bạch Đào quyết định bỏ qua những hiềm khích trước kia, cùng Bùi Thời sống thật tốt.
Chỉ là…
Mỗi lần cô nhìn Bùi Thời với ánh mắt chứa đầy tình ý, tại sao ánh mắt Bùi Thời nhìn cô lại có chút kỳ quái vậy?
Mãi đến nửa năm sau, Bạch Đào cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
Thứ nhất, cô và Bùi Thời kết hôn theo thỏa thuận, căn bản không hề có tình cảm.
Thứ hai, những bài viết nói Bùi Thời làm mọi chuyện vì cô đều là cô vì giữ thể diện của mình mà tìm người đăng lên.
Thứ ba, thời hạn của thỏa thuận hôn nhân đã hết, nên ly hôn rồi.
Cô lật thuyền trong mương, tự mình tạo ra một sự nhầm lẫn to lớn đầy xấu hổ rồii.
Bạch Đào khẩn trương mà tức giận đi tìm Bùi Thời đòi ly hôn liền bị anh lạnh lùng từ chối.
“Bùi Thời, anh có phải là đàn ông không? Có gan thì ly hôn đi!”
Giọng điệu của Bùi Thời không mặn không nhạt: “Tôi có phải là đàn ông hay không không phải cô là người rõ nhất sao? Còn về chuyện có giống(*)này, tôi đương nhiên có.” Anh liếc nhìn cái bụng hơi nhô lên của Bạch Đào: “Không phải là đang ở trong bụng cô sao?”
#Bùi Thời cặn bã, âm hiểm xảo quyệt, hủy hoại thanh xuân của tôi#
Đại thiếu gia cao lãnh bạch thiết hắc X Cô nhóc gây chuyện cuồng tưởng tượng.
Cưới trước yêu sau, tổng tài bá đạo cẩu huyết.
PS: Không có yếu tố hoang tưởng, không phải xuyên không, thể loại đô thị truyền thống.
(*)Nguyên văn 有种 / hữu chủng: Cả hai anh chị đều nói từ này, có điều nghĩa của từ mà nữ chính nói đến là “có gan; có dũng khí”, còn nam chính lại nói sang nghĩa đen trên mặt chữ là “có giống”:))))
Bạch Đào đang núp ở bên ngoài biệt thự nhà Bùi Thời kiểm tra “công cụ gây án”, bè lũ ngoan cố Dư Quả vẫn đang tận tình khuyên bảo: “Bạch Đào, cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Hay là đừng làm nữa, tớ cảm thấy rất nguy hiểm…”
“Nguy hiểm càng cao, lợi ích càng lớn.” Bạch Đào trợn mắt nhìn về phía Dư Quả: “Cậu đã từng nghe qua câu nói nổi tiếng này chưa? ‘Chúng ta đã có ham muốn thành công, thì phải dám gánh vác nguy hiểm. Chỉ có như vậy mới có thể thực hiện được mục tiêu vĩ đại cuối cùng.””
Dư Quả nghĩ nghĩ, sốt sắng hỏi: “Danh nhân nào nói câu này vậy? Tại sao tớ không có chút ấn tượng nào?”
“Lỗ Tấn nói!”
“Hả, thế à, nếu là Lỗ Tấn nói thì có lẽ đáng tin… Nhưng để đề phòng, hay là chúng ta tập luyện lại một lần nữa đi?”
Bạch Đào khinh thường xua tay: “Không cần, không phải chỉ là tỏ tình thôi sao? Cái này còn cần tập luyện nữa à? Cậu yên tâm đi, người thận trọng đáng tin như tớ, sớm đã dự tính hơn chục phương án khả thi, cũng đã làm tốt phương án đề phòng tương ứng, cho dù lát nữa có xảy ra chuyện, tớ cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Dư Quả còn muốn nói thêm, Bạch Đào đã duỗi ngón tay ra chặn môi cô: “Cô gái, yên lặng đi, đừng nghi ngờ chất vấn năng lực của tớ nữa, nếu không tớ không thể bảo đảm được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Dư Quả: “…”
Bạch Đào diễn xong màn tổng tài bá đạo liền không nói nhiều nữa, cầm lấy dây thừng trêи “công cụ gây án” là chiếc loa phóng thanh lên đeo vào đầu, thắt chặt dây giày thể thao lại, sau đó hướng về phía Dư Quả giơ tay chữ V cool ngầu, động tác nhanh nhẹn bật người nhảy vào vườn hoa nhà Bùi Thời.
Hôm nay là thứ bảy, ngày 16 tháng 5 năm 2015, địa điểm tại biệt thự nhà Bùi Thời.
Trong cái ngày khiến con người ta phấn khởi xúc động này, Bạch Đào quyết định bắt đầu kế hoạch vĩ đại của cô.
Sau khi đáp đất, cô tháo loa phóng thanh xuống, bật công tắc lên, hít sâu hai hơi, sau đó tràn đầy năng lượng hướng về phía phòng ngủ của Bùi Thời ở tầng hai cất giọng thâm tình.
“Bùi Thời…”
Tiếc là còn chưa nói được câu “em thích anh”, thì một con chó bò Pháp màu đen không biết từ góc nào trong vườn lao ra, còn không đeo xích, hướng về phía Bạch Đào sủa ầm ĩ.
Má nó, ai đó hãy nói cho cô biết tại sao trong sân nhà Bùi Thời lại có một con chó đi?! Bùi Thời nuôi chó từ khi nào vậy???
Bạch Đào trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ duy nhất một con vật chính là chó, nhìn thấy chó cô sẽ không thở được…
Trong nháy mắt, Bạch Đào hoàn toàn quên mất kế hoạch vĩ đại tỏ tình với Bùi Thời của mình, lập tức giữ chặt loa phóng thanh, bị doạ đến hét lên đầy sợ hãi.
“Mày con chó này! Cút ngay cho tao! Không cho phép mày lại gần tao! Bạch Đào tao ra lệnh cho mày, cút khỏi đây cho tao! Biến mất khỏi mắt tao ngay!”
*****
Hôm nay là sinh nhật của Bùi Thời, vốn dĩ anh không muốn làm lớn, dù sao thì bố mẹ và em gái đều không ở bên, tháng này Bùi Phi tổ chức buổi diễn tấu dương cầm nhỏ đầu tiên ở Los Angeles, cha mẹ đều đã đi cùng, chỉ là càng như vậy, cha mẹ càng cảm thấy áy náy vì không thể chiếu cố Bùi Thời, thế là họ mời một đoàn đội lập kế hoạch, rồi bí mật mời gần như tất cả bạn học và bạn bè của Bùi Thời tới, chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ tại nhà cho anh.
Mọi thứ vốn đang diễn ra đâu vào đấy, Bùi Thời cũng hiếm khi có tâm trạng không tệ, nhưng khi đang thắp nến để ước thì anh bỗng nghe thấy tiếng loa phát ra từ trong vườn hoa của biệt thự.
“Bùi Thời…”
Là giọng của một cô gái.
Bùi Thời còn đang cho rằng cha mẹ mình lại sắp xếp thêm bất ngờ gì nữa, thì liền nghe thấy giọng nói đó nói tiếp.
“Mày con chó này! Cút ngay cho tao! Không cho phép mày lại gần tao! Bạch Đào tao ra lệnh cho mày, cút khỏi đây cho tao! Biến mất khỏi mắt tao ngay!”
……
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng lúng túng, mấy người bạn học nhìn nhau, có người mở cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài.
“Là Bạch Đào thật hả? Tôi mới chỉ nghe nói về cô ấy, chưa từng được gặp qua, người thật thật sự rất đẹp.”
“Nhưng sao cô ấy lại quen biết Bùi Thời? Với lại tại sao cô ấy lại mắng Bùi Thời ngay trong vườn hoa nhà cậu ấy chứ?”
“Xuỵt, hình như Bùi Thời tức giận rồi…”
“Nhưng cậu ấy không có biểu cảm gì mà?”
“Không phải đâu, thật đấy, tôi quen biết Bùi Thời vài năm rồi, cậu ấy như thế này tức là đã rất tức giận rồi…”
……
Trêи mặt Bùi Thời không có biểu cảm gì đặc biệt, anh lúc nào cũng lạnh nhạt khiến người khác không thể nhìn thấu, đối mặt với tiếng bàn tán xôn xao trong phòng, anh không nói gì, đi thẳng xuống nhà.
*****
Khi Bạch Đào nhìn thấy đầu người thi nhau nhô ra từ cửa sổ phòng ngủ của Bùi Thời, sự hối hận trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm. Chỉ là vào lúc này, cô không có thời gian để suy nghĩ những thứ đó, bởi vì con chó bò Pháp kia đang đuổi theo cô, cô chỉ có thể điên cuồng chạy trong sân biệt thự nhà Bùi Thời, cho đến khi Bùi Thời với gương mặt anh tuấn nổi bật và phong cách ăn mặc đơn giản xuất hiện ở cửa, anh lên tiếng gọi con chó của mình lại.
Đã đến nước này rồi, Bạch Đào dù nghĩ cũng không muốn việc sắp thành lại hỏng bét, cô nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát quyết định không đếm xỉa gì nữa, cô giơ loa lên, vừa thở hổn hển vừa mở loa, cảm xúc mãnh liệt nói: “Bùi Thời! Em thích anh! Nghe nói anh chưa có bạn gái, vậy bắt đầu từ hôm nay, anh có rồi! Em đồng ý!”
“Tôi không đồng ý.”
Bùi Thời lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày: “Tôi vẫn chưa điếc, không đến mức nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy còn cần cô phải dùng loa phóng thanh.”
Bạch Đào rất biết nghe lời tắt loa đi, tiện tay ném luôn chiếc loa vào bụi cây gần đó, sau đó vừa ngượng ngùng lại vừa có chút sợ hãi nhìn Bùi Thời một cái: “Anh không đồng ý cũng không sao, nếu anh cảm thấy em có chỗ nào không tốt, em đều có thể thay đổi.”
“Không cần thay đổi.”
Hai mắt Bạch Đào sáng lên, cô rất xinh đẹp, lúc này bởi vì vừa chạy nên gương mặt trắng nõn trở nên hồng hào, môi đỏ răng trắng, đến đôi mắt cũng như những ngôi sao sáng, cô dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm Bùi Thời: “Ý của anh là, em chỗ nào cũng đều đáp ứng tiêu chuẩn của anh?”
“Không phải.” Bùi Thời rủ mắt xuống: “Cô chỗ nào cũng không phù hợp, cho nên không cần thiết phải thay đổi nữa.”
“…” Không còn sự lo lắng về chó, Bạch Đào liền trở nên can đảm hơn, cô nhìn Bùi Thời: “Vậy anh thích người như thế nào?”
Lần này Bùi Thời ngẩng đầu lên, anh cười nhẹ với Bạch Đào: “Tôi thích người thích chó.”
Lượt xem: 606
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ, Xuyên Không
Số chương: 49/49

Để lại một bình luận