
Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh
TXT 72/??
1175 Theo dõi 0
Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi
TXT 100/??
900 Theo dõi 0
Ngã Lão Thần Ma
AUX 186/186
899 Theo dõi 0
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
TXT 166/166
229 Theo dõi 0Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng: Chương 1
Editor: Bạch Tuyết
Thể loại: đam mỹ, sinh tử văn, ngọt, HE, hiện đại, hài hước
Nhân vật chính: Phương Chính, Tô Nguyện
Phụ diễn: Tiểu Oai, Mộc Hi Trữ, Mộc Hi Viễn, An Nhiễm ┃
Câu chuyện tình yêu dễ thương của cặp đôi bạn cùng phòng là Tô Nguyện cùng với Phương Chính, mà sự phát triển của mối quan hệ này còn có thêm một đứa con tên là tiểu Oai…_[:з」∠]_ là vì thượng bất chính hạ tắc loạn sao?
Đôi lời…..
Thật ra thì cái văn án kia có cũng như không, nội dung chuyện dễ thương hơn thế nhiều.
Đại khái kể về việc tiểu công vì thích tiểu thụ mà mấy năm liền ở chung chăm sóc người ta quá trời lại còn thẹn thùng không dám thổ lộ, đến lúc không chịu được nữa mới dùng cách này nói thích người ta… đọc ngay chương đầu là biết cách gì rồi đó ^_^
Truyện có lối hành văn dễ thương, mà cặp đôi chính cũng dễ thương, hài hước, không ngược, quần chúng vây xem luôn là vại muối to đùng!!!!
Mà có ai yêu thích kiểu thê nô công không…. chính là đây, manh không chịu được, hự hự…
Tô Nguyện không nói gì nhìn tin nhắn trên di động, chỉ cảm thấy toàn thân bắđầu nổi da gà. Trong lòng thầm nghĩ: Này sợ là có người si tình nào đó gửi tin nhắn nhầm người rồi đi?
Nghĩ đến cậu cửa nhà còn không bước ra nửa bước nữa là, cái gì mà "Mờ mịbiển người" chứ?
"Gửi nhầm người rồi!"
Trả lời đối phương mộtin nhắn, nhắc nhở đối phương gửi lầm rồi, bằng không cậu cũng không muốn bị hiểu lầm.
Đối phương không có trả lời lại.
Nhưng mà đến ngày thứ hai, tin nhắn lại tới nữa!
"Tôi đã biếlà tôi không đúng, nhưng tôi vẫn nhịn không được muốn yêu em, buổi sáng tốlành người yêu của tôi."
Tô Nguyện bấđắc dĩ gõ gõ bàn phím, người nọ hẳn là nghĩ đến cậu muốn lừa gạhắn sao?!
"Ngươi thực gửi sai người rồi, ta không có lừa ngươi......"
Như trước không có tin nhắn hồi lại......
Ngày hôm sau, Tô Nguyện lại nhận được tin nhắn......
"Chúng ta hô hấp cùng mộngày chung một bầu không khí, nhưng tôi lại không cách nào đến bên cạnh ôm lấy em..."
Tô Nguyện pháđiên, người này như thế nào liền cứ như vậy, chếcũng không hối cải chứ! Tức giận liền bấm vào dãy số gọi qua, chuông vang vài tiếng bên kia liền nhấc máy.
Tô Nguyện cũng không quanh co lòng vòng, một hơi đem cỗ khí tức giận cùng lời muốn nói đều nói ra.
"Uy? Xin chào, vị tiên sinh này hoặc là cô nương, ta mong ngươi đừng có mỗi ngày gửi tin nhắn cho ta có được không? Ta đều đã nói mấy lần là gửi lầm rồi gửi lầm rồi gửi lầm rồi! Ngươi như thế nào cũng không tin ta!"
Bên kia không có đáp lời, chính là lập tức ngắđiện thoại.
Tô Nguyện nhìn di động đã kếthúc trò chuyện, tức giận không có chỗ phátiết, than thở mộcâu: "Không lễ phép!"
Sau đó liền không thèm quản gì nữa, nhu nhu mái tóc bởi vì ngủ dậy mà rối lung tung, mặc cái áo ngắn tay bước ra cửa phòng.
Tô Nguyện là mộtác giả viếtiểu thuyết, mỗi ngày chỉ rúc ở nhà gõ chữ, hầu như đều không ra khỏi cửa. Cậu còn có một bạn cùng phòng đã ở được vài năm, là mộnhân viên văn phòng. Phòng ở này là cha mẹ mua cho cậu, cậu cảm thấy mộngười ở rấcô đơn liền đem mộphòng ở đây cho thuê, còn có thể đổi lấy mộphần thu nhập nho nhỏ.
"Chào buổi sáng." Ra cửa phòng thấy người đang chuẩn bị xuấmôn đi làm liền lên tiếng chào mộcâu.
Người nọ quay đầu, ngại ngùng cười, "Chào buổi sáng," Sau đó lại nói: "Cái kia...... Bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong, cậu tự lấy...... Ách, ân, tôi đi đây."
Tô Nguyện nhìn người bạn cùng phòng bối rối rời đi, thực bấđắc dĩ, người bạn cùng phòng này thực tốt, chính là rấhay thẹn thùng, động mộchúliền đỏ mặt.
Cậu cũng chỉ đành cười cười, vào buồng vệ sinh rửa mặt, trong nhà này chỉ có một cái buồng vệ sinh, cho nên bọn họ xài chung.
Nhà vệ sinh được cọ rửa phi thường sạch sẽ, nhìn không có mộchútro bụi cũng như mùi hôi gì. Đương nhiên, cái này không phải do Tô Nguyện dọn, mà là nhờ có người bạn cùng phòng kia của cậu.
Ăn bữa sáng ngon miệng được bạn cùng phòng làm, cảm thấy cuộc sống này thậđúng là tuyệvời, không cần tự mình đi đổ rác, không cần tự mình nấu cơm còn có cơm ăn, nhưng lại không cần trả tiền.
"Gặp được em, tôi thấy mình đúng là dùng hếthảy may mắn của đời mình."
Ngày hôm sau cậu như trước thu được tin tức, Tô Nguyện đã lười đi để ý, cứ để cho hắn nhắn gì kệ hắn, dù sao chỉ là cái tin nhắn mà thôi, không quấy rầy đến mình.
Sau đó cậu buổi sáng mỗi ngày đều có thể nhận được một cái tin nhắn tràn ngập tình yêu, tính đi tính lại, cậu cảm thấy người này không đi viếngôn tình kiếm tiền thậsự là rấphí.
"nhớ em."
Thói quen mỗi ngày đều thấy lời tâm tình thậdài, độnhiên hôm nay lại chỉ có ngắn ngủn hai chữ, làm Tô Nguyện có chúkhông quen.
Nghĩ rằng, có lẽ do mấy ngày nay mình cùng hắn cũng đều gặp khó khăn nên cậu thấy hơi đồng cảm. Bạn cùng phòng của Tô Nguyện đi công tác mộtuần, mộtuần này, Tô Nguyện đều là ăn bên ngoài, trong nhà vệ sinh cũng đã rấlâu không quétước, rác rưởi thì chấđống. Quả nhiên, Tô Nguyện không có bạn cùng phòng của mình, cuộc sống sẽ không thể tự gánh vác......
Vì là tâm tình như vậy, cậu từ ngày ấy trò chuyện tới nay, lần đầu tiên lại nhắn lại mộtin.
"Tâm tình không tốt?"
"Ân."
Tô Nguyện thậkhông ngờ đối phương thế nhưng lại trả lời mình ngay, có chúthụ sủng nhược kinh.
"Trong lòng tôi tâm tình cũng không tốđâu..."
"Sao thế, phásinh cái gì ư?"
"Aizz, pháhiện chính mình căn bản không có năng lực tự gánh vác, có chúbi ai."
" Ách..."
"Nói xem, ngươi thậsự thích ta?"
" Ân."
"Ngay cả mộngười vô dụng không tự gánh vác được cuộc sống của mình mà ngươi cũng thích?"
"Tôi sẽ chiếu cố em!"
"Cô nương, nghe ta, ta như thế này không đáng đâu."
"Tôi là nam!"
Tô Nguyện cả người run lên, thiếu chúnữa điện thoại cầm trên tay rơi xuống. Cậu vạn vạn lần cũng không nghĩ tới đối phương là mộtên nam nhân! Nam đó!
Cậu tuy rằng không kì thị gì, nhưng cậu xác thực mình 100% là mộthẳng nam a!
"Cái kia...... Tôi là thẳng nam."
"Tôi biết, nhưng mà tôi nguyện ý chờ, đợi cho em tiếp nhận tôi"
Tô Nguyện co rúkhóe miệng, người này...... Thậkhông biếnói cái gì cho phải......
"Đừng nháo, chúng ta quen biếcũng không có quen biết, ngươi chờ cái đầu ngươi a"
"Ách..."
"Tôi ra ngoài gọi cơm đây, không hàn huyên nữa, tái kiến."
"Được rồi"
Sau đó mỗi ngày như trước đều có thể nhận được tin nhắn, nhưng nội dung đã có biến hóa rấlớn. Có đôi khi là giới thiệu một loại cây, có đôi khi là đề cử một vài món ngon, có đôi khi là nói về nhiệđộ không khí ngày mai......
Không biết có phải cậu nhầm hay không, tổng cảm thấy hắn ta rấquen thuộc, biếcậu khi nào thì rời giường, thích loại cây nào, thậm chí biếnhà cậu cách đó không xa chính là chợ...
Tô Nguyện nghĩ, có lẽ người nọ hẳn là mộngười theo đuổi rấcuồng nhiệt.
Nghĩ đến cậu cả ngày rúc ở nhà không có việc gì cũng có người theo đuổi? Thậlà có chúbấkhả tư nghị. Cậu có người theo đuổi hình như là cũng thậlâu thậlâu lúc trước đi? Ở đại học? Hay là lúc vừa tốnghiệp đại học? Ngô..... Tựa hồ nhớ không rõ lắm.
Dưới sự hướng dẫn cẩn thận của người đó, Tô Nguyện rốcục có thể tự chăm sóc bản thân mộchút, ínhấkhông cần mỗi ngày ăn đồ bên ngoài. Kỳ thậngẫm lại, tự nấu ăn cũng không khó, nhưng cậu trước kia như thế nào lại không làm nhỉ?
Ai, xem ra là rấdựa dẫm vào bạn cùng phòng, làm cho chính mình ngay cả tự chăm sóc bản thân cũng không cần làm.
Đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu tên là Phương Chính =-=, lần đầu tiên nhìn thấy tên này, liền nghĩ đến hắn có lẽ là một béo ú lùn tịt, trông giống cái hình lập phương, hóa ra là không phải! Dáng người Phương Chính làm cho cậu thập phần ghen tị, ước chừng khác xa nhau 180◦, thuộc loại mặc xong quần áo liền nhã nhặn, cởi quần áo liền thành loại hình cuồng dã! Mà... còn cậu, có lẽ cậu chính là mộtên tiểu nhược.
Nhưng Tô Nguyện thực nhanh trí đem nguyên nhân đều đổ hếdo gien di truyền.
Thời điểm Phương Chính trở về, nhìn đến Tô Nguyện đầy vếsẹo trên tay, đau lòng thiếu chúnữa khóc thành tiếng, run rẩy bôi thuốc dán vếthương cho cậu, nói: "Về sau tôi không đi nữa."
"Ân?" Tô Nguyện bị hắn không đầu đuôi nói mộcâu, cái gì có đi hay không? Chẳng lẽ muốn cùng cậu ở với nhau cả đời sao?
Phương Chính cũng là cảm thấy phỏng tay liền buông tay cậu ra, mặt đỏ tai hồng quay đầu đi chỗ khác, hướng lỗ tai phấn hồng về phía Tô Nguyện, Tô Nguyện chỉ cảm thấy trong lòng có một điểm bị chọc nhẹ!
_[:зゝ∠]_ hảo manh....
Khóe miệng tà ác gợi lên, vươn tay đến lỗ tai kia nhẹ nhàng sờ, quả nhiên, Phương Chính như con mèo tạc mao giậbắn lên, vẻ mặkhông biếlàm sao cộng thêm biểu tình vô tội nhìn cậu.
"Cậu.....!" Phương Chính có chúhổn hển, nói ra mộchữ xong liền cắn môi dưới không nói thêm gì nữa, chính là ánh mắvẫn nhìn nhìn Tô Nguyện, giống như đang lên án cậu vừa mới làm một việc độc ác với mình vậy.
Tô Nguyện độnhiên cảm thấy bạn cùng phòng thậsự là rấđáng yêu! Nếu là mộtiểu muội, cậu nhấđịnh phải giữ, bây giờ còn ai đáng yêu như vậy chứ? Đáng tiếc a..... Đối phương là mộnam nhân, mà lại còn là mộnam nhân tốtừ trong ra ngoài.
Phương Chính nhìn Tô Nguyện mang biểu tình bỗng dưng trở nên tiếc hận đứng lên, trực giác nói cho hắn, hắn chọc tới Tô Nguyện! Lập tức cũng không biếlàm sao mà đứng lên....
"Cậu...cậu không sao chứ?" Thậcẩn thận, thập phần thậcẩn thận mở miệng.
Tô Nguyện liếc mắt nhìn hắn, nhìn hắn mang bộ dáng thậgiống tiểu tức phụ, thậkhông dám nghĩ tiếp, hắn đường đường chính chính một đại nam tử như thế nào sẽ có bộ dáng này chứ?
Không phải là nên khí phách ngời ngời, bộ dáng không giận mà uy sao!
Ai, thậsự là lãng phí mộcơ thể hoàn mỹ.
Phương Chính thậmuốn gào khóc, hắn không biếlàm sao lại đắc tội Tô Nguyện, Tô Nguyện nhìn hắn, ánh mắluôn mang theo ý tứ khác lạ, nhưng là hắn cũng không biếcái ý tứ khác lạ kia đến tộcùng là cái gì? Chẳng lẽ hắn làm sai cái gì sao? Nhưng là hắn cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì....
"Muốn bên em cùng nhau mỗi ngày xem ngày mặtrời mọc rồi lặn, hoa nở rồi tàn, cùng em bên nhau cho đến khi đầu bạc."
Ngày hôm sau, lại tiếp tục có tin nhắn tâm tình gửi đến. Tô Nguyện cứ cảm thấy tựa hồ là lạ làm sao ý...
Thời điểm ra khỏi phòng, từ WC nhìn đến Phương Chính đang ra khỏi cửa, hắn cầm điện thoại trong tay, trên mặhồng hồng mộmảnh, nhìn thấy Tô Nguyện đi ra mặlại càng đỏ, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Tôi... Tôi... cậu, ngạch...Buổi sáng tốlành." Lúc nói chuyện, ánh mắcòn không dám nhìn thẳng Tô Nguyện.
Tô Nguyện nhìn hắn đầy kỳ quái, "Buổi sáng tốlành."
Thầm nghĩ, mới buổi sáng mà mặhồng như vậy, có phải hay không làm ra cái chuyện gì xấu hổ? Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Phương Chính liền ái muội rõ ràng hơn hẳn.
Phương Chính bị ánh mắlộ vẻ kỳ quái của cậu nhìn chằm chằm, mặcàng thêm đỏ, sau đó không ngừng trối chếchạy ra khỏi nhà tắm.