Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao: Chương 1

Bạn đang đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao của tác giả Nhất Quán Phổ Nhị. Trong nguyên tác, sư tôn phản diện này là một người có tâm hồn đen tối, u ám, lại quái gở, cực thích nghiên cứu này nọ, nhưng lại là một tên bệnh mỹ nhân, suốt ngày đau ốm, bệnh tật.

Mà đồ đề của hắn chính là nam chủ, chịu vai ác ngược đãi cùng với vô số lần nghiên cứu dẫn đến kích phát huyết mạch Long tộc, sau đó nam chủ mạnh lên, trở về báo thù.

Đầu tiên là một kiếm xuyên tim, làm sư tôn độc ác mất hết công lực, tiếp theo biến hắn thành một kẻ mù và điếc, phế đi căn cốt…

Về sau chính là cảnh vai ác sống không bằng chết, tâm ma của nam chủ được giải trừ, sau đó đi lên đỉnh cao nhân sinh, thống ngự tứ hải.

Mà hắn xuyên quá chính là đêm trước khi bị nam chủ trả thù đợt đầu, một kiếm xuyên tim kia.

Đồ đệ đã hắc hóa, ma đao soàn soạt, chuẩn bị hừng đông khiến cho hắn thân bại danh liệt.

Lộ Thính Cầm:…… Cho ta một cái cơ hội biện giải được không? Ta nghĩ ta còn có thể tẩy trắng một chút.

Hắn làm tốt tâm lý chuẩn bị cho hết thảy bất trắc, tính toán gian khổ đấu tranh.

Kết quả lại là……an ổn ằm thắng.

-Chương 1+
Trọng Sương nói xong, không đợi Lộ Thính Cầm hồi ứng, tay nâng kiếm hạ xuống cắt vào lòng bàn tay.

Máu tươi bay từ tay Trọng Sương tuôn ra, được thân kiếm hấp thụ

Trêи thân kiếm trạm trổ Khu Ma kiếm phù sáng rực lên, đột nhiên rời khỏi tay Trọng Sương, xông về phía Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm không nghĩ đến Trọng Sương một chút làm nền cũng không có, nói động thủ liền động thủ. Dưới tình hình gấp gáp thân thể ngửa ra sau, tình cảnh trong mắt như cảnh quay chậm trước ống kính.

Khóe môi Trọng Sương thong thả hướng lên một độ cong, sự ghê tởm trong ánh mắt như thiêu đốt, kiếm cắt mở lòng bàn tay, máu bắn ra được thân kiếm hấp thụ, mũi kiếm chợt sáng lên phù đỏ chói mắt.

Phù văn tăng phúc hạ xuống, một thanh bội kiếm của đệ tử tư chất bình thường hóa thành thần binh, lấy thế thẳng tiến không lùi, rời khỏi tay chủ nhân, hướng hắn bay thẳng đến ——

Dưới sự chớp nhoáng ấy, Lộ Thính Cầm không khống chế được thân thể, chỉ kịp ngửa ra sau. Ý thức của hắn lao nhanh như thoát cương, nghĩ tới đêm qua lúc lật sách, trong sách một mớ bảy tám bản ghi rối loạn mục nát, hắn thấy qua hình thức phù văn Trọng Sương dùng kia.

Khu Ma kiếm phù, chuyên môn lấy ma vật làm chỗ thiết lập, kiếm phù sau khi nhiễm máu tự động rời khỏi tinh huyết chủ nhân, kéo theo thân kiếm hướng đến nơi có ma khí ngưng tụ, phát ra một kϊƈɦ trí mạng.

Kiếm mang theo cừu hận của Trọng Sương cắt rách ngoại sam, chọc xuyên qua giữa thân thể Lộ Thính Cầm. Dưới cảnh giới chênh lệch, nhiệm vụ của chuôi kiếm không phải đánh giết, mà là dẫn ra ma khí ngủ say trong chủ thể.

Kiếm phong đụng phải ngọc bài trước ngực, phát ra âm vang thanh thúy. Thân kiếm thanh thế dần yếu, cuối cùng rơi xuống đất. Mà kiếm ý truy đuổi ma khí lại một chút cũng không ngừng, chớp nhoáng xuyên qua ngực hắn.

"Ư." Lộ Thính Cầm lập tức lay động, tay khó khăn chống trêи đất. Trong cổ họng trào ra mùi máu tươi nồng đậm, cảm giác thân thể như bị chọc xuyên qua.

Đau đớn quen thuộc, trong phút chốc từ ngực chui ra. Kiếm ý của Trọng Sương không tạo thành tổn thương trí mạng, nhưng thân thể này bên trong ẩn chứa ma khí, giống chảo dầu gặp nước, chợt nổ tung.

Đêm qua, chỉ một thoáng kia ánh sáng đột ngột dâng lên, ngọc bài áp chế ma khí, lúc này an tĩnh dựa bên ngực Lộ Thính Cầm.

Mặt ngoài lưu chuyển một tầng ánh sáng yếu ớt, không hề có xu thế đáp lại.

Cứ thế mà lâm trận đình công sao, tối hôm qua không phải còn có thể dùng sao!

Đôi mắt Lộ Thính Cầm mất đi thần thái.

Rất tốt, hắn xong rồi.

Trong nguyên tác, ở lúc Lộ Tiên tôn bị kiếm khí đánh úp, liền bay đến ngọn núi ở ngoài.

Đối mặt với sư huynh cùng đệ tử đuổi theo, Lộ Tiên tôn chủ động bóp nát ngọc bài có thể áp chế ma khí dơ bẩn, lựa chọn đọa ma. Sau khi nhập ma, lý tính hoàn toàn biến mất, từ bỏ quá khứ cùng cảm xúc của con người, thuần túy chìm vào giết chóc cùng phá hoại.

Hiện tại, cùng một dạng không có ngọc bài áp chế, một đám sương mù tím đen phá tan thân thể Lộ Thính Cầm, ngưng tụ thành cự thú mơ hồ mà quỷ quyệt, phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa.

Giống như đêm qua lúc ma khí phát tác. Vô số thanh âm đan chéo, chui vào ý thức Lộ Thính Cầm, ăn mòn mỗi một giây tư duy của hắn, trỗi dậy, phóng đại vô số mặt trái của cảm xúc.

"Giết hắn... Giết bọn họ... Giám thị... Căm hận..."

Dưới sự mê hoặc của ma khí, trước kia vốn chỉ là con người buồn chán, hiện tại lại cảm thấy hận đến khắc cốt minh tâm; trước kia chỉ là không quen quản chuyện, hiện tại muốn hủy diệt đến chỉ còn lại tàn dư. Những thanh âm đó dẫn đường, kêu thảm, lạnh giọng gào rống:

"Dựa vào cái gì... Vì cái gì... Thế đạo bất công..."

Trọng Sương che lại lòng bàn tay đổ máu, làm ra vẻ mặt không thể tin được, từng bước lùi về phía sau.

Kê Hạc vừa mới đi đến trêи giảng đàn, thấy thế liền giận dữ. Một tay Thanh Vân quyết, dẫn mây xuống, mây mù quấn quanh, chặt chẽ hợp lại bao bọc thân hình Lộ Thính Cầm. "Đừng có nhìn nữa, qua bên này cho ta!"

Dưới đài, các đệ tử loạn thành một nồi cháo.

Ma khí ngưng tụ thành dáng vẻ yêu thú, làm nhiều việc ác, hại không biết bao nhiêu là sinh linh. Đột nhiên thấy trêи sơn phong trung tâm của Huyền Thanh môn tản ra khí tức của yêu vật, nội tâm chúng đệ tử hoảng loạn lại căm phẫn, có người rút kiếm, có người bấm pháp quyết, kêu gào dồn dập:

"Là ma khí, Trụy Nguyệt Tiên tôn đọa ma rồi!"

"Nhìn dạt dào đạo mạo, cư nhiên lại là thứ dơ bẩn như vậy, phi."

"Ta nói thẳng trước giờ hắn chưa bao giờ quan tâm chúng ta, còn giấu Trọng Sương sư huynh đi. Mọi người đều bị bộ dạng của hắn lừa."

"Tiên môn bại hoại, không xứng làm chủ một phong. Huyền Thanh môn thanh danh xong rồi, thủ tọa sư bá còn không quản?"

Hết đợt này đến đợt khác nghị luận chui vào thần thức Kê Hạc, trán hắn nổi gân xanh, giận dữ nói:

"Đều im hết cho ta! Biết cái gì mà nói vớ vẩn? Lão Tam, đem bọn nó bắt về hết đi. Diệp Vong Quy ngươi làm cái gì đấy hả! Ta dẹp sạch chỗ này, ngươi giúp hắn!"

Kê Hạc hợp một tay lại, khi hắn đứng ở sơn gian, chính là chủ nhân sở hữu gió cùng lưu vân.



Vô số đệ tử trêи người bị dòng khí quấn lên, bị ép rời xa phương hướng Vấn Đạo đài. Thanh niên kính trang trêи đàn, lão Tam Huyền Thanh môn chạy đến, bước nhanh đến bên người Kê Hạc.

"Ngươi đưa. Ta xem bệnh, ở lại." Lệ Tam lời ít ý nhiều nói.

Lão Tam Huyền Thanh môn, họ Lệ tên Tam, được phân quản lý Dược Sư cốc trong ba phong một trong cốc. Khi sư phụ nhặt y về, tự lấy tên này để đặt cho chính y. Ngày thường lời nói không nhiều, dáng người cao lớn, mang chút phong tình nơi dị vực, rất được các bà bà mười tám dặm gần đây hoan nghênh, chỉ là nói chuyện lại thích ngắt từng chút từng chút, không bị sư đệ kỳ thị.

Đối mặt với một mảng hỗn loạn, môi Lệ Tam ngập ngừng còn muốn hỏi chút gì. Kê Hạc đã phẫn nộ mà hừ một tiếng, kiểm kê đệ tử, đưa một đám bọn họ đuổi hết xuống núi.

Lệ Tam: "..."

Vì sao, mỗi lần đều, không nghe cho hết?

Trước người Lộ Thính Cầm, Huyền Thanh môn hạ thủ tọa Diệp Vong Quy rút kiếm ra.

Diệp Vong Quy thu lại thần sắc bất cần đời thường ngày. Liếc nhìn ma khí hung ác dữ tợn, một đôi mắt đào hoa giương lên nhìn, thần sắc áp lực hận sắt không thành thép.

Tay trái Diệp Vong Quy cầm kiếm, tự mình đứng bất động ở một góc nhỏ, cũng cự tuyệt tiếp xúc với sư đệ. Tay phải thành quyền, dẫn động linh khí thành dây thừng.

Sương đen bạo khởi, từng trận gió tà thổi đến, cỏ cây khô héo. Linh thằng Diệp Vong Quy rót lực lượng vào bay lên trời, đan chéo thành thiên la địa võng, đem sương mù ngưng tụ thành quái vật bao vây trong đó, ánh sáng thoáng hiện, nghiền nát chém vỡ.

Thân hình Lộ Thính Cầm run rẩy dữ dội, theo sương đen bị quấy nát, ho ra một búng máu.

Linh Thằng của Diệp Vong Quy xua tan sương đen còn lại trêи không trung, chuyển hướng xuống dưới, trói chặt Lộ Thính Cầm.

Một cỗ cảm giác lạnh băng, hướng từ làn da Lộ Thính Cầm thấm vào trong cốt tủy.

Tiếng thì thầm phân loạn trong đầu Lộ Thính Cầm cuối cùng cũng dừng lại, ngay lập tức thu được an tĩnh.

Linh lực của Diệp Vong Quy thay thế ngọc bài, một đợt lại một đợt rửa sạch ma khí trêи ngực Lộ Thính Cầm. Linh lực của Diệp Vong Quy như tuyết trắng bất hóa nơi núi cao Tuyên Cổ, dùng trạng thái vĩnh cửu vững chắc, bức thiết muốn nhập vào cơ thể giằng co với sương đen.

Thân thể Lộ Thính Cầm dường như bị xé rách, mỗi một tấc da đều đổ máu. Thể xác lạnh băng đến xương, nội tạng gần như thiêu đốt bằng sạch.

Trọng Sương hướng về phía Diệp Vong Quy, quỳ lạy trêи đất, thanh âm vỡ vụn.

"Bẩm thủ tọa. Đệ tử dùng Khu Ma kiếm vừa nãy người dạy. Sau khi đệ tử học được, muốn xin ý kiến của sư tôn chỉ bảo mấu chốt. Sau khi dẫn động, đột nhiên... Đây là..."

Mũi kiếm rất nhỏ của Diệp Vong Quy rủ xuống, chỉ hướng về mặt đất trước người Lộ Thính Cầm.

"Khu Ma kiếm pháp, lấy phù nhập kiếm, lấy máu điều khiển, bất phá bất lập*. Thân kiếm đem tinh huyết hấp thu, tự động nhằm phía ma túy, một kϊƈɦ lôi đình."

(*Không phá thì không xây được.)

"Đây vốn là thủ đoạn cuối cùng trong khổ chiến. Nếu không tìm được mục tiêu, thân kiếm quay về phệ chủ. Trọng Sương, ngươi học không chắc hậu quả, hấp tấp ứng dụng, quá khinh suất. Trở về Tư Quá đình lãnh phạt."

Trọng Sương đáp vâng, đầu gối lui về sau.

"...Ngũ sư đệ. Ta phạt đồ đệ ngươi như vậy, ngươi cảm thấy có thể chứ?" Diệp Vong Quy hỏi.

Ta cảm thấy ta vẫn nên giải thích một chút. Có thể đem hắc liên hoa nhốt lại trước không, cho ta cơ hội ngẫm lại biện pháp, tẩy trắng một chút tìm đường sống.

Lộ Thính Cầm nuốt xuống một búng máu, vừa định mở miệng, linh khí của Diệp Vong Quy rung chuyển, sương đen cuồn cuộn nổi lên.

Lộ Thính Cầm cảm thấy yết hầu như thiêu như đốt, vội vàng tập trung tinh thần, đối kháng mê hoặc của sương mù.

Hiện tại thời điểm này, ngọc bài mất đi hiệu lực, hắn toàn dựa vào linh lực của Diệp Vong Quy để áp chế ma khí cắn nuốt. Một khi sương đen đã cắn nuốt tinh thần, lý trí của hắn bị chiếm đoạt, hắn phải biến thành quái vật không có năng lực tư duy.

Hắn không muốn đọa ma, không có lý trí, với cái chết có khác gì nhau không?

"Đúng rồi, chắc ngươi không biết, hay là biết Tư Quá Đình là cái gì đi. Suy cho cùng căn bản không quan tâm đồ đệ, bọn chúng chết sống thế nào cũng không biết."

Diệp Vong Quy chán ghét nhìn sương đen quay cuồng trước ngực Lộ Thính Cầm, lực đạo trong tay căng lên, linh lực trói buộc trêи người Lộ Thính Cầm tức khắc buộc chặt.

"Lộ Thính Cầm, ngươi nói cho ta, cả ngày buồn chán ở trong núi giả chết, ngươi nhiễm ma khí như thế nào?"

"Ngươi và ta đều bị thứ này làm hại tan cửa nát nhà, sao ngươi lại cố tình dính vào?"

"Sư phụ che chở ngươi, sủng ngươi, ngươi muốn sách gì, đều phí công phu khắp nơi tìm cho ngươi, ngươi liền lấy cái này báo đáp người?"

Diệp Vong Quy tránh đi kiếm phong, lấy thân kiếm lật tay đặt trêи ngực của Lộ Thính Cầm, lộ ra rách nát quần áo, cùng ngọc bài bên trong ngoại sam.

Y liên tục đặt câu hỏi, một tiếng này còn nghiêm khắc hơn một tiếng kia. Kiếm theo nỗi lòng chủ nhân dần dần kϊƈɦ động, nổi lên từng trận lãnh quang.

"Ngươi nhận tín nhiệm của người, ép người một đời này phải lập lời thề trục xuất thứ kia?"



"Nếu hôm nay đồ đệ ngươi không đánh bậy đánh bạ quậy ra, ngươi muốn thế nào, tùy tiện ngày nào đó sa đọa thành sát thần, hủy hoại ngọn núi này, hủy hoại tâm huyết vốn có mà người đã trả giá sao?"

"Nói đi chứ!"

"Khụ... Sư, sư huynh..."

Trán Lộ Thính Cầm đổ từng giọt lớn mồ hôi lạnh. Trước mắt hắn đã không còn thấy rõ bất cứ thứ gì, tai lại không nghe được tốt, chỉ cảm thấy Diệp Vong Quy lải nhải thầm thì phun tào một đống, cũng không biết nói cái gì.

Sư huynh à... Sao vẫn chưa... áp chế vậy?

Trình độ nghiệp vụ này của ngươi, so với ngọc bài, không ổn lắm...

Trong ý thức của Lộ Thính Cầm, ma âm nhẹ tiếng ngâm nga, rít gào bạo nộ. Hắn lạnh đến phát run, đau đến kinh mạch tích tụ, ngũ tạng lục phủ quấn thành một đoàn, trong đầu ong ong ù ù, trời đất quay cuồng.

Đột nhiên, tâm thần Lộ Thính Cầm buông lỏng, không khống chế được thần chí.

Tất cả tạp âm biến mất, trêи người rét lạnh cùng thống khổ cũng đã biến mất, hết thảy trở nên nhẹ nhàng mà thong thả. Có ý niệm gì đó trong thế giới trắng xoá, không ngừng quay cuồng. Buông ra đi, buông bản thân mình ra, buông phản kháng. Biến mất đi, cứ như vậy biến mất, ý thức cũng biến mất, cái gì cũng đều vui vẻ rồi.

"Buông ra..." Hắn lẩm bẩm nói.

"Lộ Thính Cầm, ngươi nói cái gì?"

"Buông ra..."

Không đúng, không thể buông, ta còn, có thể tự hỏi... Còn có thể, cứu giúp một chút...

Lộ Thính Cầm giãy giụa đoạt lại ý thức.

Đầu Trọng Sương rủ xuống, bảo trì tư thế quỳ lạy, bả vai không khống chế được mà run rẩy.

Y cược thắng rồi.

Y vốn dĩ lo lắng Lộ Thính Cầm làm bộ bị ma vật cảm nhiễm, tranh thủ đồng tình, tiếp tục lưu tại sơn môn tra tấn bản thân. Nhưng hiện tại, chỉ cần Lộ Thính Cầm có một tia ý niệm triệt để đọa ma, thế lực của Thủ tọa Diệp Vong Quy tất sẽ chém đứt mối đe dọa tiềm tàng đối với sơn môn.

Khuất nhục nhiều như thế, ngày đêm nằm trêи mặt bàn lạnh băng bị đao nhỏ cắt da... Thật muốn chính tay khiến tên ngụy quân tử này cảm nhận cảm giác bị đối đãi khi trở thành súc vật cùng vật chết.

Diệp Vong Quy nhìn Lộ Thính Cầm thật sâu.

Sắc mặt Lộ Thính Cầm so với giấy còn thảm bại hơn, trong tròng mắt vô thần, nhiễm sắc thái chấp nhất.

"Buông ra? Ngươi thật sự muốn đọa ma..." Diệp Vong Quy chậm rãi nâng kiếm.

Vừa nâng lên, phong vân biến sắc. Gió núi gào thét, bách thảo nức nở, lấy kiếm làm trung tâm, lãnh quang hiện ra, ngưng tụ một vòng xoáy càng ngày càng mạnh.

Thủ tọa Diệp Vong Quy, là nhân vật nổi tiếng nhất Huyền Thanh môn ngoài Sư tổ. Các thiếu nữ dưới chân núi say đắm nụ cười của y, vì một cái ngoái đầu nhìn lại của y, biên ra vô số trang chữ. Mà trong sơn dã, bên biển cả, tà vật lờ mờ chỉ nhớ rõ kiếm của y, tên là Minh Toàn.

Một kiếm ra, trăm tà phục.

"Ngũ sư đệ." Diệp Vong Quy trước tiên che giấu lửa giận lúc chất vấn, giọng nói y lạnh băng, tay cầm kiếm rất vững.

"Người đọa ma đánh mất tâm tính, làm hại một phương. Ta tôn trọng ý nguyện của ngươi, buông Linh Thằng ra. Nếu ngươi hoàn toàn nhập ma, chớ trách sư huynh tại đây... Thanh lý môn hộ."

Lộ Thính Cầm:?

Hắn thật vất vả giãy ra một chút thần chí, lại nghe được cái gì?

Đừng mà, 360 độ ma âm xuyên lỗ tai tăng cường Buff công kϊƈɦ vật lý về tinh thần, ta còn chưa từ bỏ, cứ như vậy bỏ qua luôn hay sao?

Lộ Thính Cầm nhất thời không giữ được kiên trì được, ho ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, bi thương trào ra.

Nguyên thân quái gở không gặp người, lại không quan tâm đồ đệ, danh tiếng không tốt, chỉ sợ Diệp Vong Quy ngay từ đầu cũng không tin y. Thấy ma khí tuôn ra, không cần biết đang giải thích cái gì, đều sẽ coi hắn như là một bao tai họa mà đánh.

Mồ hôi lạnh tỉ mỉ trượt từ trêи trán Lộ Thính Cầm, rơi xuống mặt đất. Hắn kiệt sức ngưng tụ tinh thần, ý đồ thuyên chuyển lực lượng tồn tại trong cơ thể, chuẩn bị nghênh đón Diệp Vong Quy rút linh lực về, một khắc kia tự mình rơi vào bóng tối.

"Không đúng, đợi chút đã." Một bàn tay duỗi lại đây, là tam sư huynh Lệ Tam.

Khuôn mặt nam nhân thâm thúy mặt mày bình tĩnh, lộ ra thần sắc tự hỏi, y ngồi xổm xuống chắn trước kiếm của Diệp Vong Quy. Dùng bàn tay hàng năm tiếp xúc với dược thảo, đầu ngón tay bị nhuộm thành màu xanh lá, nhặt lên ngọc bàn rơi trước ngực Lộ Thính Cầm.

Xa hơn một chút trêи đàn, Trọng Sương kiên nhẫn chờ đợi nhận thấy được dị trạng, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Bên ngoài ngọn núi, truyền đến tiếng xé gió, Phi Vân phong Phong chủ Kê Hạc ngự kiếm mà đến. Hắn nhìn xuống mọi người, khuôn mặt tràn ra lửa giận, còn chưa tiếp đất, khí thế liền đoạt gió kìm mây, cuồn cuộn nổi lên.

Giống một con gà mái che chở cho con." target="_blank" >API
MP4VTVHTVTHDPVTVCCCTVFTVKIDSSCTVNPSVOHVOVZMP
Đêm. Gió núi hơi lạnh, một đêm trăng tròn.

Cây cối lờ mờ, ánh trăng nhợt nhạt xuyên thấu qua cửa sổ không treo mành, chiếu vào trong phòng. Trong phòng trống không, chuột hoang không hiếm lạ chạy qua, trêи vách tường treo chiếc roi, dây thừng thô ráp, đao nhỏ, phía dưới bày một loạt bình màu đen lớn nhỏ không đồng nhất được đậy kín.

Ý thức Lộ Thính Cầm vừa hồi phục thì phát hiện đã ở nơi này. Hắn không dày công nghiên cứu những đồ vật kỳ quái này làm gì, ánh mắt hắn chăm chú dán lên thứ duy nhất xứng đáng được coi là gia cụ bên trong căn phòng đơn sơ này.

Trước mặt Lộ Thính Cầm là một cái bàn. Mặt bàn lạnh băng, sạch sẽ, cái bàn kϊƈɦ cỡ thích hợp để làm cái gì đó.

Trêи bàn có một thiếu niên đang nằm, nhìn hắn chăm chú, đợi chờ động tác tiếp theo của hắn.

"..." Lộ Thính Cầm nuốt nước miếng. Hắn rất muốn nói, này quá khủng bố rồi, ngươi mau mặc y phục lên. Nhưng mà y không thể.

Hắn cúi đầu, thấy chính mình mặc một thân y phục đen nhánh, tương tự trang phục thường thấy trêи phim truyền hình. Tay trái cầm một cái ống dài mảnh, tay phải cầm một công cụ sắc bén trông kỳ quái, một đầu là lưỡi dao, một đầu là châm.

Nhìn thế nào cũng thấy đều không phải là đồ vật gì tốt lành.

Trán Lộ Thính Cầm thấm đẫm mồ hôi lạnh, bộ dạng hắn giả vờ không chút để ý chắp tay sau lưng, biểu tình lãnh đạm nói với thiếu niên:

"Ngươi đi đi."

Cầu xin ngươi đi mau đi, mới mở mắt ra đã hoán đổi thế giới mau nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra đi!

Thiếu niên trêи bàn nghe vậy đôi mắt hơi trừng lớn, giây tiếp theo khuôn mặt vặn vẹo.

"Đây là cách chơi mới sao, sư-tôn-tốt-của-ta." Tiếng nói của thiếu niên từng chữ từng chữ đều như nghiến ra từ kẽ răng.

Bả vai thiếu niên vừa động nhẹ, dây thừng bán trong suốt, rộng chừng hai ngón tay. Đột nhiên hiện trêи người y. Trong phòng không có nến, chỉ dựa vào ánh trăng chiếu sáng, những sợi dây lỏng lẻo ấy tỏa ra ánh sáng màu lam u ám, gắt gao trói chặt thiếu niên trêи bàn.

Biểu tình của Lộ Thính Cầm thiếu chút nữa không thể giữ vững, muốn nhấc chân chạy đi.

Hắn sinh ra trong thời đại hòa bình, mỗi ngày trốn trong phòng thí nghiệm giao tiếp với máy tính, trước giờ chưa từng thấy qua loại cảnh tượng cực giống thí nghiệm cơ thể người này. Đây không phải là quan niệm phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, cũng tuyệt đối không nên xuất hiện ở trước mặt hắn. Hắn thật muốn nói đi đi đi đi, đi nhanh đi, nhưng rất rõ ràng hiện tại thiếu niên xác thực không đi nổi.

Tay sau lưng Lộ Thính Cầm lành lạnh. Hắn đem ống mảnh và châm cầm vào chung một tay. Lòng bàn tay phải chuyển tới trước người, bày ra một tư thế " còn có thể như vậy", thừa cơ nhìn xem vì sao lại lạnh như vậy.

Một đoàn lam tuyến giống với thứ trêи người thiếu niên kia xuất hiện trong lòng bàn tay Lộ Thính Cầm. Ánh sáng xanh trêи tay hắn chập chờn, những đường trêи người thiếu niên cũng phản ứng tương tự.

Thiếu niên tựa hồ cảm thấy đau đớn, không nhịn được mà giãy giụa. Đôi tròng mắt đen nhánh mang theo phẫn nộ bùng cháy, gắt gao nhìn chằm chằm Lộ Thính Cầm, hàm răng nghiến ra tiếng ken két.

Rất tốt, đây xác thực là ta khống chế PLAY.

Lộ Thính Cầm có chút choáng váng. Cái thân thể này cực kỳ không ăn thua, không thể chịu đựng được biểu tình không ổn định của hắn, thi triển công phu một hồi làm sau lưng hắn ướt đẫm.

Biến mất. Trong lòng Lộ Thính Cầm lẩm bẩm niệm, hy vọng ánh sáng xanh sớm biến mất. Đương nhiên, muốn thiếu niên hoặc là bản nhân hắn cứ như vậy biến mất càng tốt.

Dây thừng không có phản ứng.

Biến mất, biến mất, biến mất. Lộ Thính Cầm khóe miệng hơi hơi run rẩy. Mắt nhìn biểu tình càng lúc càng nguy hiểm của thiếu niên, mặt Lộ Thính Cầm có chút căng cứng, tựa hồ gần như không giữ được biểu tình lạnh nhạt.

Giống như là cuối cùng cũng cảm nhận được tâm ý của chủ nhân. Đoàn lam quang do Lộ Thính Cầm khống chế, liên quan đến những sợi trêи người thiếu niên kia hóa thành những hạt li ti biến mất trong không khí. Trong phòng nhiệt độ tựa hồ cũng tăng trở lại.

Thiếu niên thôi giãy giụa, cảnh giác hoài nghi mà nhìn về phía Lộ Thính Cầm.

Giống như một con thú chịu đủ ngược đãi từng chút từ trêи bàn bò dậy, trở mình xuống đất, nắm chặt áo, nhặt ngoại sam khoác lên. Lúc này, y vẫn luôn giữ tư thế hướng mặt về phía Lộ Thính Cầm, chuẩn bị tiếp thu bất kỳ trận cuồng phong bạo vũ của sư tôn bất cứ lúc nào.

Lộ Thính Cầm theo tuổi tác dần tăng, xã khủng lại càng nghiêm trọng. Hắn thường ngày không giao tiếp cùng người khác, xung quanh nhiều thêm một người trong lòng liền phát hoảng. Đối mặt với tình huống còn chưa rõ ràng này, cơ bắp hắn căng lên, giả bộ bản thân là một bức tượng điêu khắc hoặc đơn thuần là một thân thể trong phòng, nhìn nhất cử nhất động của thiếu niên, quyết định một khi thiếu niên có phản ứng gì không tốt, lập tức không quan tâm ba bảy hai mươi mốt** quay đầu chạy luôn.

Cũng may, cuối cùng thiếu niên cũng an toàn mặc xong quần áo.

Người cầm châm, người chuẩn bị bị châm đâm trong lòng đồng thời thở phào.

Ánh mắt Lộ Thính Cầm liếc qua, xác nhận nửa người trêи của thiếu niên trừ bỏ mấy vết thương, không có bất kỳ dấu vết hài hòa nào.

Có vết sẹo như muốn đòi mạng vậy. Tay cầm châm của Lộ Thính Cầm có chút phỏng.

Vết sẹo trêи cơ thể thiếu niên phân bố khắp nơi, có mới có cũ, hiển nhiên không phải lần đầu tiên bị tiếp thu thí nghiệm. Chủ nhân thân thể này có thể đã làm ra không ít chuyện thiếu nhân đạo với thiếu niên, khi Lộ Thính Cầm xuyên qua mới là lúc thí nghiệm bắt đầu.

Thiếu niên trầm mặc đứng trước người hắn. Ánh trăng chiếu rọi ở sau người, khiến thiếu niên thân ảnh đơn bạc ẩn nhẫn giống u linh trong đêm khuya. Y đen nhánh, cặp mắt đen phiếm ánh sáng khác thường, đầy thù hận nhìn chằm chằm Lộ Thính Cầm, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người cấp tốc chạy ra ngoài

Lộ Thính Cầm lui về phía sau hai bước, lưng dựa vào mặt tường đứng một hồi, nghe thấy bên ngoài không hề có động tĩnh, hung hăng nhéo đùi mình một phen.

A a a a a a a a.

Hít vào, thở ra, tốt. Để ta xem xem trong giấc mơ này còn có thứ gì.

Lộ Thính Cầm dạo qua một vòng trong phòng. Mang vật phẩm nguy hiểm trong tay ném vào giỏ nhỏ treo trêи vách tường. Thăm dò hướng mặt bàn sờ thử. Trêи bàn dư lại hơi ấm cùng với mồ hôi ẩm ướt, thiếu niên đã phải nằm trêи mặt bàn một quãng thời gian.



Lộ Thính Cầm túm chặt xiêm y trêи người, nghi thần nghi quỷ mà đi tới cửa.

Bóng đêm sâu thẳm, ánh trăng chiếu sáng lên con đường lát đá phiến xanh, trêи trời đầy sao.

Đây là một gian tiểu viện ở trong núi, hắn hiện tại ở trong thiên phòng, đối diện với một gian thiên phòng khác giống như nhà bếp. Một khi bước vào chủ phòng là chính sảnh trống không, xứng đáng với ý nghĩa chân thật là gia đồ tứ bích*. Không có gia cụ, cũng không có bất cứ thứ đồ trang trí nào. Nếu không phải mặt đất còn tính là sạch sẽ, không có chút bụi, Lộ Thính Cầm cơ hồ cho rằng bản thân xuyên đến trêи yêu vật ăn thịt người gì đó ở trong núi sâu.

Chính phòng còn có một gian thiên sảnh là phòng ngủ, đặt một cái tháp, một bàn một ghế. Một gian khác là thư phòng, bày kệ sách. Trêи bàn sách có giấy, nét mực chưa khô. Lộ Thính Cầm híp mắt, đôi mắt nương ánh trăng nhìn kỹ giấy trêи bàn, rùng mình một cái.

Lộ Thính Cầm trước khi xuyên đã làm nhân viên nghiên cứu khoa học kỹ thuật, nhưng có phúc nhận được ký thác của bà hắn, luyện hơn mười mấy năm thư pháp cùng vẽ tranh sơn thủy, kiên trì không ngừng. Chữ nhỏ trêи trang giấy này, rõ ràng là bút tích quen thuộc của hắn.

Hai con người không cùng thế giới, lại có thể viết ra nét chữ giống nhau sao?

Trái tim Lộ Thính Cầm bịch bịch nhảy loạn, ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ phá lệ ồn ào, hắn lật kệ sách, Đa Bảo các, thậm chí một góc rương chứa sách cũng muốn tìm ra thêm chút manh mối, cuối cùng trong một cái hộp đựng giấy, tìm ra một bức họa được gấp kỹ càng.

Đây là một bộ sơn thủy vẩy mực, sơn phong tuấn tú, sinh cơ bừng bừng, đình đài ẩn hiện. Cũng là cùng một loại với bút pháp của hắn, hắn sẽ viết đề tự phong cách, nhưng góc trêи bên phải, đề ở đó tuyệt đối không phải là họa danh hắn sẽ đề.. Truyện Tiên Hiệp

Bốn chữ rồng bay phượng múa "Huyền Thanh Xuân Hòa", lạc khoản "Lộ Thính Cầm".

Huyền Thanh, Huyền Thanh, Lộ Thính Cầm... Cái tổ hợp gì mà quen thuộc như vậy?

Huyền Thanh không phải là tên của môn phái được đề cập trong cuốn tiểu thuyết hắn vừa đọc vài ngày trước sao? Nhân vật phản diện Lộ Thính Cầm người có cùng tên cùng họ với hắn, trú tại nơi hậu sơn hẻo lánh ít người đặt chân đến.

Phản diện đó thích làm nghiên cứu, ngược đãi nam chủ nhiều năm, ngoại trừ việc này còn có thông tin gì nữa?

Lộ Thính Cầm trêи trán chảy xuống mồ hôi lạnh, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, dưỡng khí xung quanh giống như đều loãng.

Đột nhiên, một cỗ đau nhức từ ngực trào ra, đau đến mức hắn rầm một tiếng quỳ xuống trêи mặt đất. Phảng phất như có cái gì thiêu đốt trong lòng, gặm cắn, trước mắt hắn phát đen từng trận, trong cơn mê mang sương khí hắc sắc từ ngực chui ra.

Sương khí hắc sắc thình lình xảy ra chắn mất tầm nhìn của Lộ Thính Cầm, xâm nhập thần trí của hắn.

Lộ Thính Cầm cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng như muốn nổ. Có tiếng hoan hô gì đó, huyên náo, từ một vạn cái miệng nói hòa thanh, ở bên tai hắn hội tụ thành một câu nói nhỏ rì rầm.

"Giết chết... Giết chết bọn chúng... Bóp nát... Ngọc bài... Bọn chúng muốn giết ngươi..."

Những âm thanh này khiến tâm ý hắn phiền muộn, tuôn ra vố số háo hức tiêu cực. Toàn bộ tổn thương cùng phẫn nộ ẩn nấp trong hồi ức bị lật ra, phóng đại vô số lần.

Đúng vào lúc này, phảng phất có bảo kiếm ra khỏi vỏ, trước ngực Lộ Thính Cầm ánh sáng phóng đại. Một trận cảm giác lạnh vô cùng xuất hiện cùng lúc với ánh sáng nơi ngực Lộ Thính Cầm, áp chế thống khổ do hắc vụ mang tới, khiến đầu óc Lộ Thính Cầm đạt được chút rõ ràng ngắn ngủi.

Rét lạnh tựa hồ vật lộn cùng sương đen, quấy rầy đến sự hỗn loạn của tạp âm chém giết hầu như không còn.

Qua khỏi giây phút đối kháng, thân thể Lộ Thính Cầm biến thành chiến trường. Hắn cảm thấy khổ sở khó mà nhẫn nại, thân hình giống như bị phủ lên một tầng băng dày nặng. Hắn muốn mở miệng, mất đi sức lực, chỉ còn phát ra khí âm yếu ớt.

Quá đau. Giấc mơ này... vì sao lại đau như thế.

Hắn sẽ không thật sự xuyên đến trêи người phản diện Lộ Thính Cầm đi, vậy bao nhiêu năm hắn làm nghiên cứu phải làm sao, ông giáo sư của hắn, sư đệ khiến người đau đầu, mèo ngoài đường... bao nhiêu chuyện cùng người mà hắn để ý thì phải làm sao?

Không biết qua bao lâu, khả năng chỉ có một đoạn thời gian, hắn cảm thấy dài như thể mười năm, băng hàn chiến đấu thắng lợi, đau đớn dữ dội biến mất, hết thảy trở về như thường.

Lộ Thính Cầm cuộn tròn trêи mặt đất hoãn lại hồi lâu, bàn tay run rẩy với vào vạt áo sờ soạng, rút ra một ngọc bài lạnh lẽo nhẵn mịn.

Mặt ngoài ngọc bài lưu lại chút ánh sáng mờ nhạt, trêи mặt dùng đao pháp trang nghiêm khắc bốn chữ "Huyền Thanh môn lệnh".

Lộ Thính Cầm không nói nên lời. Hắn quả nhiên xuyên thành phản diện trong sách!

Sách đó là tiêu chuẩn trong tiểu thuyết huyền huyễn thăng cấp lưu Long Ngạo Thiên. Mở đầu vai chính Trọng Sương là một đứa trẻ đáng thương, thân phận thật sự là một tên long tế tử tương lai sẽ thức tỉnh huyết mạch.

Tác giả không tiếc dùng mười mấy chương miêu tả Trọng Sương khi còn nhỏ thảm hại ra sao. Trong một lần xung đột, Trọng Sương bị bắt nạt thì năng lượng bạo phát, bị một vị Tiên Tôn vừa vặn xuống núi nhặt được, tiến vào Huyền Thanh môn nổi tiếng gần xa làm đệ tử.

Sau khi an bài được đồng môn sư huynh đệ làm đá kê chân, tác giả viết về sư tôn phản diện cuồng nghiên cứu. Bề ngoài sư tôn có bao nhiêu trích tiên hạ phàm, hành sự liền có bấy nhiêu tàn khốc lạnh nhạt. Hắn nhìn trúng Trọng Sương có sức mạnh không tầm thường, bí mật tra tấn y, quất roi y, thậm chí còn đào ra từ trong người y một khối xương cốt. Mỗi khi Trọng Sương đến tiếp nhận nghiên cứu, liền hận đến kẽ răng ngứa ngáy, trêи sổ đen trong lòng một lần nhớ đến là một lần đặt bút.

Ai có thể nói cho ta biết, cuốn sổ đó bây giờ đã bao nhiêu chữ rồi?

Lộ Thính Cầm vịn chân bàn run run rẩy rẩy đứng lên.

Hắn cầm ngọc bài lật qua lật lại nghiên cứu, không nhìn ra được nguyên nhân.

Lộ Thính Cầm nhớ trong sách nhắc tới, một lần sau khi kết thúc nghiên cứu vội vàng, Trọng Sương tới nhìn trộm thấy bệnh cũ của sư tôn tái phát, phát hiện sư tôn sớm bị ma khí ô nhiễm.

Trọng Sương kết hợp với việc từng trải qua trong dĩ vãng, hoài nghi sư tôn là ma vật ngụy trang nhiều năm, y bố trí một kết cục, dưới ánh mắt dõi theo của nhiều người dẫn phát ma khí trong cơ thể sư tôn. Sư tôn quả nhiên chưa từng biện giải, lựa chọn đương trường đọa ma, mà sau khi đã chịu trừng phạt.

Trong sách, điểm mấu chốt của sư tôn phản phái từ thanh tỉnh đến mất đi thần chí, chính là bóp nát một khối ngọc bài tùy thân.

Nam chủ theo kết cục này, thu được đủ loại bảo bối bồi thường. Từ thay đổi bản đồ, tăng thực lực, phá âm mưu. Tác giả vẫn chưa để sư tôn chết cho sạch sẽ, sắp xếp tổng hợp lại sự tình mà hắn đã làm ra, làm một lần thanh toán một lần. Lần đầu tiên một kiếm xuyên tim, lần thứ hai cắt đứt xương cốt chọc mù mắt, lần thứ ba... sổ đen trong lòng nam chủ có bao nhiêu nét bút, liền thanh toán bấy nhiêu lần. Cuối cùng, sư tôn chết đến không thể chết hơn, cái xác tinh xảo đẹp đẽ hóa thành bùn bẩn, nam chủ cuối cùng tiêu tan tâm ma, sau cùng thống ngực Tứ hải, thành bá chủ một phương.



Cái quái gì đây!

Lộ Thính Cầm theo sư tôn phản diện cùng tên cùng họ xem đến chỗ này, hoàn toàn là ôm một tâm thái tìm ngược xem nhảy chương, chính là muốn biết người này cuối cùng có kết cục gì. Kết quả đến cuối cùng đợi nam chủ trả xong một đống thù, hắn ném sách, không thể hiểu được mà tức giận vài ngày, kết quả ngủ có một giấc vừa mở mắt đã xuyên qua đây.

Sớm biết thì kiếp này hắn cũng không muốn mở sách quyển sách kia chút nào.

Hiện tại Lộ Thính Cầm cả người vô lực, chỉ cảm thấy ngực đau, đầu óc đau, trêи người lạnh, cũng không biết là do di chứng ma khí phát tác ban nãy, hay là bị dọa. Có lẽ là đau đớn dung hợp với tinh thần cùng thân thể, Lộ Thính Cầm phát hiện ngũ cảm so với lúc xuyên qua tăng cường gấp mấy lần.

Tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng, có thể nhìn rõ trong phòng tối mờ mịt, văn lộ trêи xà nhà, vết nứt trêи vách tường. Thính giác linh mẫn, nghe thấy được gió núi nghẹn ngào ở phương xa, tầng tầng dậy sóng thổi động cây cối bụi cỏ. Lại tập trung tinh lực, thời gian tựa hồ đều chậm lại, phân biệt được cả mỗi một ngọn cỏ lay động.

Đây là tu vi của nguyên chủ đang phát huy tác dụng.

Lộ Thính Cầm động động tay, muốn điều động sức mạnh nhiều hơn, phát hiện không làm được gì cả.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy một nơi không xa không gần, có một âm thanh cực kỳ nhẹ, giống như tiếng cành cây rơi xuống đất.

Lộ Thính Cầm có dự cảm cực kỳ không tốt.

Hắn vòng qua chỗ sách lộn xộn trêи đất đi vào trong viện.

Ngoài tường viện, là một cây hòe cao lớn cái bóng loang lổ chiếu vào viện. Trong gió đêm bóng cây màu đen nhẹ lay động, xào xạc, xào xạc.

"Ra đây." Hắn bình phục hô hấp, dùng thanh âm lạnh nhạt lên tiếng.

Cửa tiểu viện không đóng, gió thổi đến vang một tiếng kẽo kẹt.

Qua mấy hơi thở, tiếng bước chân từ trong bóng đêm vang lên, từ xa tiến đến gần.

Thiếu niên Trọng Sương đứng ở trước cửa, hướng Lộ Thính Cầm hành lễ sâu một cái, "Sư tôn".

Được rồi, biết ngươi thấy ta phát tác rồi. Lộ Thính Cầm mệt tim mà nghĩ.

Cái tên long tế tử tương lai sẽ biến thành bá chủ một phương, lúc này còn quá trẻ, lại hoàn toàn không ẩn nhẫn đầy mặt là ý nghĩ không khống chế được, viết trêи đó "Ta phát hiện ra một bí mật".

"Không phải để ngươi đi sao?" Lộ Thính Cầm nói.

"Đệ tử vốn dĩ tuân theo lời sư tôn trở về, đột nhiên nhớ lại ngày mai là ngày Đại Giảng Tập hội mỗi tháng một lần..."

Đôi mắt Trọng Sương rũ xuống, thong thả nói: "Thủ tọa sư bá nói qua, muốn đệ tử nhất định phải nhắc nhở sư tôn về thời gian. Người nói thật lâu chưa nhìn thấy sư tôn, cũng không dám quấy rầy, mong sư tôn ít nhiều tham gia một lần."

"Biết rồi, lui xuống đi."

Lộ Thính Cầm xua xua tay, duy trì trạng thái lạnh lùng, tiến vào thiên phòng đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, hắn dán đến phía sau cửa, ngưng thần nín thở nghe động tĩnh của nam chủ từng chút biến mất, cho đến khi chỉ còn tiếng gió, cây, côn trùng, chim thú kêu vang, không còn bất kỳ hơi thở khác thường nào nữa.

Giảng Tập hội...

Là thứ mà trong nguyên tác nhắc tới không biết bao nhiêu lần.

Thủ tọa Huyền Thanh môn quan tâm đệ tử, mỗi tháng lập hai lần Giảng Tập hội lớn nhỏ, khuyến khích tất cả thành viên tham gia, tu luyện hỏi đáp. Trọng Sương ngày thường bị sư tôn coi khinh, chính là nhờ dựa vào Giảng Tập hội chạm tới tiên pháp môn đạo, đặt nền móng cơ sở để ngày sau thăng cấp.

Trong sách viết, nguyên thân Lộ Thính Cầm nhiều năm qua tự tư tự lợi, coi thường môn quy, chỉ tham dự qua một lần Giảng Tập hội. Đại hội lần này, là sau khi Trọng Sương nhìn thấy Lộ Thính Cầm ma khí phát tác, chính là vào ngày kế tiếp. Trêи hội, ma khí của Lộ Thính Cầm phát tác dưới thiết kế của nam chủ, cuối cùng bị một kiếm xuyên tim.

Đợi đã, kia chẳng phải là ngày mai sao?

_____

Chú thích:

*Gia đồ tứ bích: bốn phía là tường.

**Ba bảy hai mươi mốt ( 不管三七二十一): nghĩa là toàn bộ không quan tâm, không hỏi thị phi nguyên do, cũng có cách nói khác là bốn sáu hai mươi tư ( 不管四六二十四). Xuất phát từ 《 Cảnh Thế Thông Ngôn》 của Phùng Mộng Long thời Minh.

***Đọa ma: Rơi vào ma đạo.

****Giảng tập hội - 讲习会 ~ gần giống với ngoại khóa.

_____

Ngại quá nửa đêm hôm qua tui định beta sửa lỗi, giở lại RAW chương 1 trêи Tấn Giang thì thấy bản edit mọi người đọc trước đó có rất nhiều chỗ hổng nên soi kỹ rồi sửa lại. Lúc mới bắt tay edit thì tui xem RAW trêи Shubao.net, bị lược đi rất nhiều. Tình thiết được sửa thêm vào gần như là làm lại một bản mới. Lúc edit chương 3 tui than trời than đất vì có nhiều chi tiết không giống nhau giữa 2 nguồn RAW, nhưng giờ thì tui không dám than thở nữa rồi.

Khiến mọi người vất vả rồi, haha, tui xin lỗi nhé.

- 28/9/2020 -
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1036

Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Truyện Chữ, Xuyên Không

TMDb: 7.9

Thời lượng: 267/267

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *