Chung Cực Truyền Kỳ: Chương 1

Chung Cực toạ càn khôn, ba nghìn Đại Thiên chuyển, dòng lịch sử hào hùng, cổ tộc thống trị, thế lực ngang tàn, đại năng trấn thời đại, yêu nghiệt xuất thế, thiên kiêu tung hoành…tất cả đều mang dã tâm chinh phục đỉnh cao nhất, nhìn xuống chúng sinh.

Một tiểu tu sĩ nho nhỏ đến từ hạ vị diện từng bước, từng bước kiên định leo lên những bậc thang huyền diệu, toàn thân xông vào thế giới đầy hỗn loạn, tranh phong với những tồn tại khủng bố nhất.

Cường giả chi sơn hay thâm uyên vô tận?

Mặc kệ kết cục như thế nào, nếu đã sống lại ở thế giới này, phải sống cho thật sảng khoái!

Thiên hạ vì ta động, mỹ nhân vì ta say…

Chung Cực Truyền Kỳ là truyện Tiên Hiệp, Huyền Huyễn viết ra nhằm mục đích giải trí…tất cả nội dung, tình tiết, tên nhân vật, địa danh, giáo phái trong truyện đều là hư cấu, nếu có lỡ trùng hợp xin rộng lượng bỏ qua.

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Chung Cực Truyền Kỳ!

“Hahaha, đại công cáo thành, từ giờ thế giới này mặc Lê Vĩ ta tung hoành ngang dọc. ”

Một tên nam tử cất tiếng cười to, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn, tràn ngập đắc ý, tràn ngập ngông nghênh và hy vọng đối với tương lai phía trước.

Hắn tên là Lê Vĩ, vốn là một kẻ lập dị, một kẻ điên, một kẻ tự kỷ trong mắt mọi người xung quanh.

Khác với phần lớn người trong xã hội, nỗ lực học tập, tìm kiếm việc làm, có người yêu, gầy dựng sự nghiệp, lập gia đình, tận hưởng cuộc sống…thì Lê Vĩ lại hoàn toàn trái ngược.

Hắn như kẻ tự kỷ, cả ngày lầm lì không giao du với bất cứ ai, bỏ học giữa chừng dù thành tích không quá tệ, thường hay đóng cửa trốn trong phòng kín, thời gian rảnh rỗi thì chạy vào núi rừng, những nơi hoang vắng, cố gắng tách biệt bản thân khỏi nền văn minh nhân loại hiện đại.

Có người nói đây là do phụ thân và mẫu thân của Lê Vĩ mất sớm đã ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của hắn, tuy hai người đã để lại cho Lê Vĩ một khối gia tài đủ để hắn sống sung túc suốt đời, nhưng chẳng biết bằng cách thần kỳ nào đó, Lê Vĩ lại phá hư tất cả tài sản, cuối cùng rơi vào kết quả húp mì tôm, ở phòng trọ.

Dựa theo lời họ hàng, những người hàng xóm đánh giá về Lê Vĩ…chỉ có hai từ “hết cứu” là đủ để hình dung.

Bởi vì diện mạo khá đẹp trai, vốn cũng có một vài nữ nhân muốn tiếp cận làm quen, kết quả đều bị bản tính khác thường của kẻ này dọa cho chạy mất dép.

Hắn là điển hình của hình mẫu ăn tàn phá hoại, phó mặc cho số phận, có chết cũng chẳng ai tiếc thương.

Đương nhiên đó chỉ là đánh giá của những người xung quanh đối với hắn, Lê Vĩ căn bản không hề quan tâm, bởi chỉ có chính hắn mới biết được bản thân mình muốn làm gì và đang làm gì.

Hắn là một kẻ Tu Chân, còn có thể nói là một tu sĩ.

Không hề lầm, Lê Vĩ là một tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ vừa có thành tựu…

Phụ mẫu của hắn là hai nhà khảo cổ có tiếng tăm, chu du khắp nơi trên thế giới, khai thác, tìm tòi những di tích cổ xưa, từ nhỏ Lê Vĩ được vú em nuôi lớn.

Trong trí nhớ của Lê Vĩ, số lần hắn được tiếp xúc với phụ mẫu của mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Năm Lê Vĩ tròn 10 tuổi, hắn được thông báo phụ mẫu của mình đã gặp tai nạn thương tâm khi cố gắng khai quật một di tích cổ, để lại khối tài sản thừa kế không nhỏ.

Từ trong các di vật mà phụ mẫu để lại sau khi mất, Lê Vĩ tìm thấy một quyển sách cũ kỹ, bụi bặm…

Nói là sách thì không chuẩn, mà thứ này chính là công pháp tu chân…phân biệt rõ ràng từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan. . . .

Đối với một kẻ đam mê các thể loại truyện huyền huyễn, tiên hiệp hư cấu từ nhỏ như Lê Vĩ…thứ này chẳng khác nào một đại cơ duyên do phụ mẫu của mình liều mạng mới có thể đạt được.

Có thể đối với người khác thì việc tu chân giữa thế giới hiện đại là hành vi điên khùng không thực tế, ảo tưởng…

Nhưng đối với Lê Vĩ, không thử thì làm sao biết được?

Thế là kể từ đó, cuộc sống của một kẻ tự kỷ bắt đầu.

Hắn đắm chìm vào việc nghiên cứu quyển công pháp đó, cố gắng tu luyện theo hướng dẫn bên trong, hy vọng biến ảo tưởng thành hiện thực.

Tuy nhiên ở thế giới hiện đại ô nhiễm này, dù đã nhiều lần thực hiện các động tác theo như công pháp hướng dẫn, việc câu thông, hấp thụ cái gọi là Linh Khí thật sự bất khả thi, môi trường xung quanh không tồn tại Linh Khí, thay vào đó là không khí độc hại, ô nhiễm nặng nề, khói bụi hóa chất.

Không có Linh Khí làm sao tu chân?

Lê Vĩ lại điên cuồng nỗ lực tìm tòi, may mắn tìm ra những đồ vật cổ xưa, có niên đại lâu năm thường lưu tồn một ít Linh Khí mỏng manh, đủ để bản thân hắn hấp thu và tu luyện theo công pháp.

Thế là toàn bộ gia tài do phụ mẫu để lại, Lê Vĩ đốt sạch vào việc mua đồ cổ.

Mà giá của đồ cổ thì không cần phải nói, tất cả đều có giá trên trời…khối tài sản thừa kế của hắn nhanh chóng bóc hơi.

Lê Vĩ không quan tâm tài sản, không quan tâm ánh mắt của xung quanh, toàn bộ tinh thần, của cải đều dồn vào việc tu luyện.

Ở phòng trọ húp mì tôm cũng phải tu luyện, vào rừng núi hoang vắng cũng phải tu luyện…

Bởi hắn biết rằng, một khi hắn trở thành tu sĩ cao cấp, tất cả công danh, tiền tài sẽ tự động tìm đến.

Hai mươi năm, Lê Vĩ ẩn nhẫn, chịu nhục, nỗ lực…rốt cuộc cũng có thành tựu.

Năm 30 tuổi, hắn chính thức đột phá Trúc Cơ Sơ Kỳ, không cần ăn uống.

Dựa theo Lê Vĩ thử nghiệm, Trúc Cơ có chiến lực đủ sức chống lại bom, đạn…vũ khí hạng nặng.

“Hahaha, 20 năm khổ luyện, từ giờ phút này trở đi, mỹ nhân, tiền tài, danh vọng…tất cả sẽ đến với ta!” Lê Vĩ tiếp tục cười dài, chậm rãi mở ra đôi mắt đang nhắm chặt khi tập trung tu luyện trước đó, tưởng tượng về một tương lai huy hoàng.

Bất quá ngay khi vừa mở mắt, hắn cảm giác không đúng.

“Ảo giác sao? chẳng lẽ đây là hiện tượng mà công pháp ghi rằng tâm cảnh phát sinh vấn đề?” Lê Vĩ dụi dụi hai mắt.

Quang cảnh của ngọn Thái Sơn mà hắn thường ngồi tu luyện đã biến mất, thay vào đó là một chỗ hoàn toàn xa lạ.

Đây là một kiến trúc cổ xưa, u ám rộng lớn vô ngần…có cảm giác như lạc vào một cung đình của vua chúa ngày xưa nhưng lại khiến toàn thân lạnh lẽo.

Trước mặt Lê Vĩ, một nam tử trung niên hình thể hơi béo nhưng ngũ quan lại đầy uy nghi, râu ria rậm rạp, mặc đồng phục như bao công trong phim cổ trang, làn da đỏ ngầu vô cùng dữ tợn.

Nam tử này đang ngồi giữa đại đường, hai bên là bốn tên quái nhân như phim kinh dị.

Trong đó hai tên như u hồn dạ quỷ, một tên khoác áo choàng đen kịch, làn da đen kịch, một tên khoác áo choàng trắng, làn da trắng bệch.

Hai tên còn lại một tên có cái đầu ngựa, một tên có cái đầu trâu.

“Móa nó, Halloween qua lâu rồi. ” Lê Vĩ thầm nghĩ.

Tuy rằng vốn kiến thức của hắn khá ít, nhưng hắn cũng đủ nhận ra mấy tên này giống với Diêm Vương, Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện trong truyền thuyết nhân gian đây mà.

“Chẳng lẽ đây là ảo cảnh của ta khi đột phá Trúc Cơ, khiến ta gặp ảo giác lạc vào địa phủ?” Lê Vĩ nhíu mày, tập trung cố gắng thoát khỏi ảo giác.

“Đây không phải ảo giác, ngươi xác thực đã chết. ” Diêm Vương bỗng nhiên trầm giọng nói, thanh âm như chuông đồng khiến Lê Vĩ chấn động toàn thân.

“Chết cái rắm, lão tử vừa đột phá Trúc Cơ…tuổi thọ tăng lên vài trăm là ít, sao lại chết?” Lê Vĩ bất mãn quát:

“Ảo cảnh mau tán!”

“Còn không mau quỳ xuống nhận tội!” Diêm Vương bỗng nhiên gầm thét.

Lê Vĩ rùng mình, cắn răng không quỳ.

Kẻ tu luyện, không quỳ trời, không quỳ đất…chỉ quỳ phụ mẫu, ân sư.

BỤP.

Bỗng nhiên hắn thấy Hắc Bạch Vô Thường quỳ.

“Cái quỷ gì thế? thì ra không phải kêu ta quỳ. ” Lê Vĩ khoé miệng co giật.

“Chuyện hai ngươi làm, hai ngươi tự mà giải thích với nạn nhân. ” Diêm Vương gầm lên.

Hắc Bạch Vô Thường toàn thân run rẩy lẩy bẩy, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lê Vĩ.

“Hai vị có gì từ từ nói. ” Lê Vĩ đồng tình.

“Chúng ta lỡ tay giết ngươi. ” Hắc Bạch Vô Thường đáp.

“Tử hình hai tên này!” Lê Vĩ tuyên bố.

“Phốc!” Hắc Bạch Vô Thường xém chút ngã nhào, run như cầy sấy.

“Các hạ bình tĩnh. ” Ngưu Đầu lên tiếng trấn an.

“Lão tử nỗ lực 20 năm đột phá Trúc Cơ, chưa kịp tận hưởng một ngày, các ngươi cớ gì giết ta?” Lê Vĩ gào rống.

Rốt cuộc hắn nhận ra đây không phải ảo cảnh hay ảo giác, đây là âm phủ thật sự…

Mình vừa bị giết khi mới đột phá Trúc Cơ? Chuyện này quá mức hoang đường.

“Các hạ xin hãy thứ tội. ” Hắc Bạch Vô Thường vội vàng giải thích:

“Hai chúng ta vốn phụng mệnh Diêm Vương đại nhân đi bắt một Ác Hồn đang hoành hành tại dương gian về địa phủ nhận tội, ra tay không hề lưu tình. ”

“Nào ngờ Ác Hồn kia bản lĩnh cao cường, lại có thể hóa trang, biến thành hình dạng của ngươi…thế nên. ”

“Vô trách nhiệm. ” Lê Vĩ nộ hống:

“Các ngươi chưa xác định rõ ràng, chưa phân thật giả đã vội vàng ra tay giết người? có thiên lý hay không?”
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 836

Thể loại: Huyền Huyễn, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 37/37

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *