Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã: Chương 1

Các bạn đang đọc truyện “Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã” tại phim79.com. Hãy share, like và để lại comment ở bên dưới các bạn nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Đợi em chết đói đi, đến lúc đó mấy người chính là hung thủ giết người!

🍙🍙🍙

8 giờ tối theo giờ nước Anh.

Ký túc xá du học sinh, phòng 515, một trường đại học ở London— 

Đã khuya lắm rồi, ngoài cửa sổ gió lạnh luồn qua khe hở, lay động tán lá của cây phát tài đặt trên bệ cửa sổ. 

Cuối giường, một con mèo đen trắng đang ngủ ngon lành, tiếng ngáy của nó to đến mức khó hiểu. 

"Anh hiểu tình cảnh hiện tại của em."

"Bạn anh, August, có mở một quán cà phê gần trường em. Anh đã nói chuyện với cậu ấy rồi, nếu em thiếu tiền, có thể đến đó làm thêm."

Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường vẫn đang bật cuộc gọi WeChat, giọng nam lạnh lùng truyền qua loa nghe. 

Phía bên này lại vô cùng yên tĩnh, chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng đàn ông đang nói, nhưng không phải của chủ nhân chiếc điện thoại. 

Đầu dây bên kia chờ nửa phút không thấy ai trả lời, hơi do dự rồi nâng giọng hỏi: "Chúc Du, em có đang nghe không đó?"

Giọng nói trầm xuống, mang theo sự nghiêm nghị và uy nghiêm của bậc trưởng bối. 

"Hay là em vẫn còn giận vì lúc đó anh không đứng về phía em, không lên tiếng giúp em?" 

Đối phương dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, tuy là câu hỏi nhưng lại mang theo sự chắc chắn, hiển nhiên đã nhìn thấu Chúc Du. 

Chủ nhân của chiếc điện thoại ngồi xếp bằng, tay chống cằm, ánh mắt và sự chú ý từ đầu đến cuối đều dán chặt vào chiếc máy tính bảng đặt ở đầu giường. 

Trên màn hình, một buổi livestream dạy nấu ăn đang phát sóng. 

Chúc Du xem rất hăng say, hoàn toàn không có ý định để tâm đến người đang nói chuyện điện thoại với mình. Mãi đến khi nghe thấy câu nói đầy chắc chắn kia, cậu mới có chút phản ứng.

Cậu cầm lấy điện thoại, xoay camera về phía mình. 

"Đính chính chút, em tức giận không chỉ vì anh không lên tiếng giúp em." Chúc Du giơ ngón trỏ phải lên, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "không chỉ", đầu lưỡi lấp ló ánh bạc thoáng qua trong khoảnh khắc.

Đối phương không bật camera, Chúc Du nghe thấy tiếng còi xe vọng lại từ bên kia. Không rõ lúc này Chúc Đình đang trên đường đi đâu hay làm gì.

Chúc Đình hạ mắt nhìn màn hình điện thoại. 

Trong khung hình, Chúc Du mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay in hình gấu nhỏ, tóc buộc nửa đầu lộn xộn, chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu mềm oặt rủ xuống trông chẳng có chút sinh khí nào. 

Cậu là người phương Đông, đường nét khuôn mặt rất tinh tế, nhưng lại không mang nét đẹp thanh tú thường thấy ở người Á Đông. Trông cậu giống như một con búp bê phương Tây được trưng bày trong tủ kính của trung tâm thương mại. Làn da trắng muốt, dù mái tóc nhuộm hồng rực đầy táo bạo cũng không hề làm giảm đi vẻ trắng sáng của nước da.

Đôi mắt cậu trong veo mà sáng rực, như một hồ nước nhỏ được ánh trăng soi rọi đầy sức sống. 

Khuyên tai đen ánh lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn. 

Chúc Đình cau mày. Hắn nhớ rõ ba ngày trước khi gọi video với Chúc Du, tóc cậu vẫn chưa phải màu này. 

Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ.

Hắn biết Chúc Du nói "không chỉ" là có ý gì. 

"Mẹ đã đặc biệt cảnh cáo bọn anh sau khi em rời đi. Mẹ bảo cho em tiền chỉ khiến em ở lại Anh lâu hơn mà thôi." Giọng Chúc Đình mang theo sự kiên nhẫn, một sự kiên nhẫn mà hắn chỉ dành riêng cho đứa em trai này.

Chúc Du càng tức giận hơn, cậu trừng mắt nhìn vào camera đầy bất mãn. 

"Ồ." Cậu biết Chúc Đình nhìn thấy. 

"Không cho em tiền thì thôi, em quan tâm chắc?"

"Em hoàn toàn chẳng thèm để ý."

"Mấy người nghĩ làm thế là có thể khiến em khuất phục sao?"

"Nực cười! Em cũng chẳng cần tiền của mấy người."

"Nhưng dựa vào đâu mà ngay cả khi em tìm bạn vay tiền cũng phải xen vào?"

"Mấy, người, thật, là, quá, đáng!"

Giọng điệu mang theo chút trẻ con, Chúc Đình cũng không ngờ Chúc Du lại tức đến mức sẵn sàng nói với hắn một tràng dài như vậy.

Nói xong, Chúc Du ném điện thoại sang một bên, ôm lấy máy tính bảng tiếp tục xem livestream.

Chúc Đình khẽ thở dài một hơi, không rõ là bất đắc dĩ hay chấp nhận.

Tính khí của Chúc Du trước giờ vẫn tệ, lại còn đặc biệt thù dai, bướng bỉnh và ngang ngược. Trớ trêu thay, cậu lại là đứa trẻ được cưng chiều nhất nhà họ Chúc, những thói xấu này chắc chắn đều do được nuông chiều mà ra.

"Xem ra em vẫn chưa sửa được cái tính này. Biết gì không? Ngoài bọn anh ra, chẳng ai có thể chịu đựng nổi em đâu." Giọng Chúc Đình nghe có vẻ nghiêm khắc, nhưng rõ ràng mang theo sự quan tâm.

Chúc Du bướng bỉnh đáp lại: "Vậy thì các anh cũng ghét em đi, em không cần ai thích mình cả."

Lại tùy hứng rồi.

"Chúc Du, chuyện đưa em ra nước ngoài và kiểm soát tiền sinh hoạt phí của em là quyết định chung của cả nhà. Ngay cả bà nội cũng đồng ý." Chúc Đình bổ sung, "Bọn anh đã tìm hiểu, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của em được cấp dựa theo mức tiêu chuẩn của du học sinh bên đó, thậm chí còn cao hơn. Nhưng tháng nào cũng vậy, đầu tháng em đều tiêu xài hoang phí đến mức chẳng còn lại gì." 

"Cái gì gọi là quyết định chung của cả nhà? Em không phải người nhà họ Chúc à? Em có đồng ý chưa?" Chúc Du tức đến bật cười, nhích đến gần điện thoại rồi giơ nắm đấm lên đánh mấy cú vào không khí để trút giận. "Còn nói em không biết tiết chế á? Cơm bên này thì khó ăn, đồ Trung lại đắt điên lên, em còn có thể làm gì khác chứ?" 

Chúc Đình nhìn màn hình, khóe môi chậm rãi cong lên. "Thiểu số phục tùng đa số, phản đối của em vô hiệu." 

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh Chúc Du, trên đó vẫn đang phát sóng một buổi livestream dạy nấu ăn. 

Chúc Đình tốt bụng nhắc nhở thêm: "Còn nữa, đừng xem mấy thứ này khi đang đói bụng, dễ bị viêm dạ dày lắm." 

"Anh tưởng em muốn đói chắc?" Chúc Du cười lạnh, "Đợi em chết đói đi, đến lúc đó mấy người chính là hung thủ giết người!"

Ngay sau đó, cậu nghe thấy Chúc Đình bật cười khẽ một tiếng. Chúc Du suýt nữa thì tức đến xỉu — giờ còn đói gì nữa, tức đến no luôn rồi! 

Thế là cậu phẫn nộ quát lên: "Cúp máy đi! Chúng ta chẳng còn gì để nói nữa!"

Chúc Đình gật đầu đồng ý. 

Chúc Du đang chuẩn bị cúp máy bỗng khựng lại giữa chừng. Trên gương mặt cậu lộ ra chút không tự nhiên, giọng điệu có phần gượng gạo hỏi: "Đúng rồi, cái người bạn tên 'Tôi Đã Ghost' (*) của anh, khụ... quán cà phê của anh ta tên gì ấy nhỉ?"

(*) Tôi Đã Ghost (wǒ gē sī tè) và August (ào gǔ sī tè) đọc na ná nhau.

Cậu vội bổ sung thêm: "Em chỉ đi uống cà phê thôi, đừng nghĩ nhiều."

"Là August." Chúc Đình bất lực sửa lại, vẫn rất nể tình mà không vạch trần Chúc Du. "Thông tin về cậu ấy lát nữa anh sẽ gửi qua WeChat cho em. Đừng có cúp máy xong lại chặn anh đấy."

Chúc Du vừa dứt cuộc gọi liền ném điện thoại sang một bên. Không lâu sau, điện thoại vang lên mấy tiếng thông báo tin nhắn từ WeChat.

...

Chúc Du bị "lưu đày" sang Anh đã tròn ba tháng.

Vì vụ bỏ nhà đi bụi khiến cả gia đình nổi giận, cậu bị mẹ cho người thu dọn hành lý ngay trong đêm rồi tống thẳng lên máy bay. Dù có giãy giụa thế nào cũng vô ích, muốn về nước chỉ có một cách — cúi đầu nhận lỗi.

Tính Chúc Du bướng bỉnh từ trong trứng, cậu thà chịu khổ ba tháng cũng không thèm chủ động liên lạc về nhà để xin tha. Người duy nhất cậu nói chuyện chính là Chúc Đình, mà cũng toàn do đối phương chủ động gọi trước.

Thực ra nói là chịu khổ cũng không hẳn, vì ít ra khổ cũng có cái để mà ăn, trong khi ở Anh chỉ có đồ ăn nhạt nhẽo của người da trắng và món Trung thì đắt cắt cổ.

Cậu rốt cuộc cũng nhận ra một chân lý: du học không phải chuyện đấu xem ai có gia thế tốt hơn, mà là xem ai có thể sống sót bền bỉ hơn.

Cuộc sống du học sinh "hào nhoáng" của cậu gói gọn trong việc nằm trên giường nhịn đói và xem livestream để quên đi cơn đói.

Ban đầu chỉ đơn thuần là chịu đói thôi.

Việc xem livestream để quên đói bắt đầu từ một lần Chúc Du đói đến mức vô thức lướt video trên trang web Trạm Tự Mẫu (*) vô tình lướt thấy một blogger dạy nấu ăn. Vì mải mê xem mà cậu quên luôn cả cơn đói.

(*) Trạm Tự Mẫu dịch thuần là Trạm Chữ Cái, ví dụ như Bilibili hay gọi là B Trạm, Youtube là Y Trạm.

Chúc Du phát hiện ra blogger này chưa bao giờ bán hàng hay quảng cáo sản phẩm, cũng không khoa trương hay làm quá như những blogger khác, thậm chí không nói thừa một câu nào.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 557

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 61/61

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *