“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường.
Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ…
Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo.
Danh là Danh, không phải Danh…
Thiên địa bắt nguồn từ vô danh.
Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh…
Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh.
Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình.
Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”.
Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài.
Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp?
Thật sự là đáng tiếc.
Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?”
Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây nửa tháng, thường nói chuyện với bà Chu vài câu, hai người cũng xem như quen biết, ngày thường Tô Cẩm đều phải mặt trời lặn mới thu dọn quầy hàng.
Tô Cẩm ngước mắt nhìn về phía bà Chu, đôi mắt đẹp trong suốt thấy đáy, giọng nói nghe có chút phiền muộn, “Có người tới đón con, con phải đi.”
Bà Chu sửng sốt, chợt cười hân hoan.
“Người nhà con tìm được con rồi? Thế thật đúng là tốt quá!”
Bà Chu vô cùng vui mừng, lại có chút cảm khái.
Quen biết Tô Cẩm nửa tháng, bà đã biết qua về thân thế của Tô Cẩm.
Đứa nhỏ này thực đáng thương.
Từ nhỏ đi lạc, bị một đạo quán đem về làm đồ đệ.
Thật vất vả mới lớn như vậy, sư phụ Tô Cẩm lại cưỡi hạc chầu trời, để lại cô bé này lẻ loi mà sống.
Giờ được người nhà tìm về rồi cũng không cần một mình khổ sở kiếm sống nữa.
Bà Chu cảm khái, đưa mấy túi ô mai mình làm cho Tô Cẩm.
“Bà không có gì tốt đưa cho con, mấy túi ô mai này con lấy ăn trên đường về.”
Tô Cẩm nhìn thấy bà cụ đưa thoại mai cho mình, hai tròng mắt vẫn luôn bình tĩnh lại hiện lên ý cười. Ô mai chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon!
Thoại mai: Là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.
Cô nhận lấy ô mai bỏ vào trong túi của mình, lại từ túi lấy ra một lá bùa đưa qua.
“Bà, lá bùa này con tặng cho bà.” Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nghiêm túc: “Bà nhớ rõ phải luôn mang theo bên người, có thể giúp bà gặp dữ hóa lành.”
Bà Chu nhận lấy lá bùa, không hề có ý ghét bỏ.
Bà biết trên người bé Cẩm không còn vật gì khác, trừ bỏ bàn gỗ nhỏ này thì chỉ có mấy đồng tiền, còn có lá bùa. Lá bùa này bà Chu xem như quà kỷ niệm của Tô Cẩm.
Tô Cẩm đi phía trước, lại xoay người chằm chằm tuớng mạo bà Chu trong chốc lát.
Cô không tiếng động thở dài, có chút bất đắc dĩ lấy ra một tờ giấy ố vàng đưa cho bà Chu: “Về sau gặp cái gì không giải quyết được, nhớ tới nơi này tìm con.”
Nói xong những lời này, Tô Cẩm xách bàn gỗ gấp rời đi.
Bà Chu đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, sao bé Cẩm lại bắt đầu nói sảng nữa rồi?
Ai, nếu trở về nhà nói nhăng nói cuội như vậy, không biết người thân chưa từng gặp mặt này có ghét bỏ đứa nhỏ Tô Cẩm này không…
-Chương 1+
Manhwa (3525) Chính Kịch (6691) Tâm Lý (1254) Phiêu Lưu (3178) Trọng Sinh (1225) Slice of Life (1290) Đam Mỹ (4405) Adult (8427) Tình Cảm (2067) Ngôn Tình (17407) Truyện Màu (7315) Big Boobs (1493) Cổ Đại (3426) Audio (10480) Xuyên Không (3638) Truyện Ma (2462) Truyện Chữ (16057) Sắc Hiệp (1288) Manga (20888) Huyền Huyễn (2263) Supernatural (1328) School Life (2129) Kinh Dị (2510) Manhua (4018) Hình Sự (1252) Hành Động (6510) Bí Ẩn (1888) Hài Hước (6471) Hentai (3359) Hài VL (1913) Shoujo (1488) Viễn Tưởng (4322) Đô Thị (5697) Oneshot (2964) VLXX (20900)
Canada (101) Úc (46) Thái Lan (380) Thụy Điển (19) Nhật Bản (720) Malaysia (42) Thụy Sĩ (19) Trung quốc (197) Anh (451) Brazil (36) Hồng Kông (197) Âu Mỹ (253) More (27) Hàn Quốc (245) United States of America (228) Đài Loan (69) Hà Lan (26) Pháp (388) Japan (51) Mỹ (827) Việt Nam (2813) Tây Ban Nha (98) Indonesia (40) China (25) Thổ Nhĩ Kỳ (27) Nam Phi (19) Argentina (18) Ba Lan (33) Bỉ (28) Ấn Độ (106) Đức (68) Ý (334) Nga (21) Philippines (160) Mexico (33)
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới: Chương 1
Trong vòng đều nói Tô gia mới vừa tìm trở về đại tiểu thư là cái tai họa, một câu nói làm người thê ly tử tán phá sản ngồi tù, mọi người sôi nổi tránh xa.
Không chỉ có như thế, cô ta còn mở đạo quán, đoán mệnh, xem tướng, xem phong thủy, bán bùa, bắt quỷ, là một kẻ lừa đảo!
Sau lại, nghe nói Tô gia đại tiểu thư đắc tội Nguyên Tam gia quyền thế ngập trời.
Tất cả mọi người chờ Tô Cẩm tiêu đời.
Kết quả chờ tới Tô Cẩm cùng Nguyên Tam gia đính hôn tin tức!
Nguyên Tam gia công nhiên nói: Phu nhân nhà tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng khi dễ cô ấy.
Mọi người: “?” Ai không có mắt dám khi dễ cô ta?
123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140141142143144145146147148149150151152153154155156157158159160161162163164165166167168169170171172173174175176177178179180181182183184185186187188189190191192193194195196197198199200201202203204205206207208209210211212213214215216217218219220221222223224225226227228229230231232233234235236237238239240241242243244245246247248249250251252253254255256257258259260261262263264265266267268269270271272273274275276277278279280281282283284285286287288289290291292293294295296297298299300301302303304305306307308309310311312313314315316317318319320321322323324325326327328329330331332333334335336337338339340341342343344345346347348349350351352353354355356357358359360361362363364365366367368369370371372373374375376377378379380381382383384385386387388389390391392393394395396397398399400401402403404405406407408409410411412413414415416417418419420421422423424425426427428429430431432433434435436437438439440441442443444445446447448449450451452453454455456457458459460461462463464465466467468469470471472473474475476477478479480481482483484485486487488489490491492493494495496497498499500501502503504505506507508509510511512513514515516517518519520521522523524525526527528529530531532533534535536537538539540541542543544545546547548549550551552553554555556557558559560561562563564565566567568569570571572573574575576577578579580581582583584585586587588589590591592593594595596597598599600601602603604605606607608609610611612613614615616617618619620621622623624625626627628629630631632633634635636637638639640641642643644645646647648
“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường.
Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ…
Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo.
Danh là Danh, không phải Danh…
Thiên địa bắt nguồn từ vô danh.
Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh…
Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh.
Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình.
Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”.
Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài.
Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp?
Thật sự là đáng tiếc.
Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?”
Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây nửa tháng, thường nói chuyện với bà Chu vài câu, hai người cũng xem như quen biết, ngày thường Tô Cẩm đều phải mặt trời lặn mới thu dọn quầy hàng.
Tô Cẩm ngước mắt nhìn về phía bà Chu, đôi mắt đẹp trong suốt thấy đáy, giọng nói nghe có chút phiền muộn, “Có người tới đón con, con phải đi.”
Bà Chu sửng sốt, chợt cười hân hoan.
“Người nhà con tìm được con rồi? Thế thật đúng là tốt quá!”
Bà Chu vô cùng vui mừng, lại có chút cảm khái.
Quen biết Tô Cẩm nửa tháng, bà đã biết qua về thân thế của Tô Cẩm.
Đứa nhỏ này thực đáng thương.
Từ nhỏ đi lạc, bị một đạo quán đem về làm đồ đệ.
Thật vất vả mới lớn như vậy, sư phụ Tô Cẩm lại cưỡi hạc chầu trời, để lại cô bé này lẻ loi mà sống.
Giờ được người nhà tìm về rồi cũng không cần một mình khổ sở kiếm sống nữa.
Bà Chu cảm khái, đưa mấy túi ô mai mình làm cho Tô Cẩm.
“Bà không có gì tốt đưa cho con, mấy túi ô mai này con lấy ăn trên đường về.”
Tô Cẩm nhìn thấy bà cụ đưa thoại mai cho mình, hai tròng mắt vẫn luôn bình tĩnh lại hiện lên ý cười. Ô mai chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon!
Thoại mai: Là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.
Cô nhận lấy ô mai bỏ vào trong túi của mình, lại từ túi lấy ra một lá bùa đưa qua.
“Bà, lá bùa này con tặng cho bà.” Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nghiêm túc: “Bà nhớ rõ phải luôn mang theo bên người, có thể giúp bà gặp dữ hóa lành.”
Bà Chu nhận lấy lá bùa, không hề có ý ghét bỏ.
Bà biết trên người bé Cẩm không còn vật gì khác, trừ bỏ bàn gỗ nhỏ này thì chỉ có mấy đồng tiền, còn có lá bùa. Lá bùa này bà Chu xem như quà kỷ niệm của Tô Cẩm.
Tô Cẩm đi phía trước, lại xoay người chằm chằm tuớng mạo bà Chu trong chốc lát.
Cô không tiếng động thở dài, có chút bất đắc dĩ lấy ra một tờ giấy ố vàng đưa cho bà Chu: “Về sau gặp cái gì không giải quyết được, nhớ tới nơi này tìm con.”
Nói xong những lời này, Tô Cẩm xách bàn gỗ gấp rời đi.
Bà Chu đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, sao bé Cẩm lại bắt đầu nói sảng nữa rồi?
Ai, nếu trở về nhà nói nhăng nói cuội như vậy, không biết người thân chưa từng gặp mặt này có ghét bỏ đứa nhỏ Tô Cẩm này không…
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 627
Thể loại: Linh Dị, Ngôn Tình, Nữ Cường, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Số chương: 648/648
0

Để lại một bình luận