Để Gió Cuốn Đi: Chương 1

Xin chào các độc giả. Tôi là Hy. Tôi là một người thích đọc truyện và đọc tiểu thuyết và cũng chính từ đó mà tôi muốn thử sức với lĩnh vực về viết truyện.”Để gió cuốn đi” là tác phẩm đầu tay của tôi.Lúc tôi viết truyện này thì độ tuổi của tôi thật sự chưa thể đủ “già” để hiểu biết về chuyện đời, về những cái gọi là bi kịch của cuộc sống. Câu chuyện có motif tuy không mới, cách kể chuyện và diễn đạt còn non nớt nhưng tôi tin bạn đọc sẽ đồng cảm và cảm nhận được nhiệt huyết của tôi đặt trong câu chuyện này. Cùng đọc và cảm nhận nhé!

Cho đến bây giờ, mình vẫn chưa hoàn thành xong toàn bộtruyện teen hay nên không dám hứa với mọi người sẽ có một kết thúc HE. Nhưng bên cạnh đó, mình đảm bảo câu chuyện mà mình viết sẽ đưa bạn đọc qua nhiều những khuôn bậc cảm xúc khác nhau, sẽ có lúc ôm bụng cười sặc sụa và cũng sẽ có lúc lặng mình cùng với từng hoàn cảnh nhân vật trong truyện. 

Là một câu chuyện xuất phát từ một cô gái tên Khánh An. Sau bao biến cố trong cuộc sống, cô và người em trai của mình đã quyết định vào Sài Gòn để tìm kiếm một cuộc sống mới cho mình. Tại nơi đây, cô đã gặp và kết bạn được với những con người đồng cảm với hoàn cảnh của cô và thật sự yêu thương cô. 

Chính vì vậy đây sẽ là một câu chuyện nói về tình bạn tương tự như Nấm Lùn Nghịch Ngợm, một tình bạn đẹp xoay quanh năm nhân vật Khánh An, Băng Giang, Thanh Thanh, Nhật Nam và Quang Nhật. Họ là những con người có chung một hoàn cảnh gia đình giống nhau, đều là những người con thiếu vắng hay không trọn vẹn tình cảm của bố mẹ, nhưng với sức mạnh của tình bạn mà họ đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau lớn lên để trưởng thành, cùng nhau sẻ chia những nỗi buồn vui trong cuộc sống. Sẽ có nhiều những thăng trầm trong cuộc sống, những chứng ngại vật cản trở tình bạn của họ, để rồi chính những cản trở đó sẽ lại làm vững vàng hơn mối quan hệ này.

Chap 1

5h30 sáng tại Thành phố Sài Gòn

“Reng reng reng” Tiếng chuông báo thức kêu, Khánh An tỉnh dậy mà không đợi hồi chuông thứ hai vang lên. Với chiếc chuông báo thức nhẹ nhàng tắt đi, cô bước xuống giường chỉnh lại chăn màn rồi tiến đến bên cửa sổ.

“Soạt” tấm rèm cô kéo ra, khẽ nhíu mày trước sự thay đổi ánh sáng nhưng lập tức khuôn mặt điềm tĩnh ấy lại về với vẻ thường ngày.Hôm nay trời rất xanh, những tia nắng ban mai thấp thoáng chen nhau rọi vào căn phòng màu kem luôn gọn gàng và sạch sẽ của Khánh An. Vươn người thưởng thức vị của nắng sớm một lúc rồi cô mới quay bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Năm phút sau cô bước ra ngoài với đầu tóc gọn gàng. Tiến đến chiếc tủ quần áo và khoác lên trên mình bộ đồng phục mới của trường SunShine, Khánh An tự ngắm mình trước gương và chỉnh tề lại mọi thứ sao cho gọn gàng. Hôm nay có thể nói là một ngày quan trọng với cô bởi hôm nay cô sẽ chuyển đến trường cấp 3 SunShine, nơi mà cô vào bằng chính suất học bổng toàn phần của mình.

Nhìn đồng hồ mới 5h45’, đeo máy mp3 vào tai và cầm chiếc cặp lên, cô ra khỏi phòng mình và vào nhà bếp để làm bữa sáng cho hai chị em. Khi bữa ăn hoàn thành, cô nhẹ nhàng tiến về phòng của cậu em trai còn đang say giấc bên chú gấu bông mà cô tặng dịp sinh nhật. Khẽ mỉm cười rồi tiến đến bên giường cậu em và ngồi xuống:

“ Bảo Bảo của chị dậy đi em, 6h rồi, dậy ăn sáng còn đi học nào”.

Đó là em trai của Khánh An : Khánh Bảo. Ở nhà cô gọi bé là Bảo Bảo, cậu bé có lẽ là người duy nhất đúng nghĩa của cô với từ người thân. Khánh Bảo năm nay học lớp 3, kém cô những 9 tuổi nhưng cậu rất yêu và thương chị mình. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với cái giường thân yêu, cậu bé đã chịu dậy nhưng khuôn mặt đầy nhõng nhẽo coi rất dễ thương : “Chị Hai buổi sáng vui vẻ” rồi thơm chụt vào má cô một cái rồi nhanh chân chạy vào tolet. Khánh An khẽ cười trước cậu em trai khóm khỉnh lại đáng yêu của mình, định tiến vào giúp Bảo vệ sinh cá nhân nhưng lại có tiếng vọng ra :

-“Bảo bảo không cần chị hai giúp đâu, Bảo Bảo lớn rồi, cô giáo bảo thế”

Khánh An lắc lắc đầu rồi trở lại bếp và chuẩn bị ăn sáng. Mấy phút sau bé bảo chạy ra với bộ quần áo đồng phục đẹp đẽ, đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sạch sẽ, khoe với chị hai:

- Chị hai em xong rồi, chị hai thấy bé Bảo có ngoan không, bé Bảo có giỏi không

An An tiến đến xoa đầu cậu em trai mình và đáp lại

- Bảo Bảo của chị giỏi lắm, thôi vào ăn sáng đi em, kẻo lại muộn học đấy.

-Dạ ! Cậu bé ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn và ăn bữa sáng mà chị đã chuẩn bị cho mình.

Khánh An xem lại sách vở cho cậu em trai rồi nhét vào cặp bé một hộp sữa trước khi cậu bé đi học. Bảo Bảo ăn xong nhanh nhẹn lấy chiếc cặp rồi đeo vào người

- Bye bye chị Hai, Bảo Bảo đi học đây ạ

- Ừ, đi cẩn nhận nhé em – Khánh An cẩn thận dặn dò cậu em trai của mình

- Vâng ạ! Em đi đây hai

An gật đầu rồi mỉm cười, có lẽ nụ cười của Khánh An chỉ có thể dành cho người em trai này, một đứa trẻ mà cô luôn yêu thương bởi cậu bé cũng như cô, không còn được cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ, cô thương Bảo vì em còn quá nhỏ để chấp nhận sự thật mặc dù cô cũng rất đau lòng nhưng vì Khánh Bảo, vì ba mẹ mà cô có thể chấp nhận …Nhưng cô có thể đứng vững được khi bao nhiêu khó khăn và chông gai đang ở phía trước mà cô phải đứng vững để vượt qua……

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 716

Thể loại: Truyện Chữ, Truyện Teen

TMDb: 7.9

Số chương: 51/51

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *