Độc Giả Thứ 7

Độc Giả Thứ 7: Chương 1

Độc giả thứ 7 thực chất là tác phẩm đầu tay của Lôi Mễ, được đăng tải nhiều kì trên tạp chí truyện trinh thám của Trung Quốc. Tuy nhiên, đến gần đây Lôi Mễ mới cho xuất bản quyển sách. Trong phiên bản này, Lôi Mễ đã có chỉnh sửa một vài chi tiết và thêm vào đó ngoại truyện của các truyện xuất bản trước, giúp bạn đọc hiểu rõ hơn diễn biến tâm lý của các nhân vật.

Độc giả thứ 7 lấy bối cảnh khu ký túc xa nam sinh ở trường đại học của Phương Mộc. Tại nơi đây, các chàng trai cùng trải qua những năm tháng thanh xuân đầy nhiệt huyết và tiếng cười. Cho đến một ngày, một nam sinh bị giết hại và tiếp theo đó là cái chết hàng loạt của nhiều nam sinh khác. Với tài năng đặc biệt trong việc tìm hiểu tâm lý tội phạm, Phương Mộc đã lần theo dấu vết hung thủ và tìm ra được mối liên hệ giữa các nam sinh bi giết: tất cả họ đều có tên trong cùng một tấm thẻ mượn sách. Bằng tất cả khả năng của mình, Phương Mộc cố gắng truy đuổi kẻ thủ ác và cứu bạn bè của mình.


Trần Bân là mộnam tử trung niên ngoài 40 tuổi, từng là quân nhân, sau khi xuấngũ được trực tiếp phân tới làm võ sư cho trường đại học Sư Phạm, sau đó trở thành bảo vệ ở nơi này, năm ngoái được lên chức trưởng ban. Ở ban bảo vệ trường đại học Sư Phạm ngây ngốc hơn 10 năm, Trần Bân chính là lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, tiếp đãi bộ phận điều tra hiện trường của cục công an đến, trấn an sinh viên, hướng lãnh đạo trường báo cáo, sau khi chăm lo mọi việc đến sứđầu mẻ trán mãi tới trưa, không đợi thở được một hơi, phòng bảo vệ gọi điện tới, nói người của cục công an đến. "Thế nào giờ mới đến?" Trần Bân bấmãn lầu bầu, vội vã chạy về phòng bảo vệ.

Mộngười đàn ông xấp xỉ tuổi ông ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặuể oải. Trước khi chạy đến thì cục hình cảnh thành phố đang báo cáo cho ông tình hình khám nghiệm hiện trường vừa rồi. Người đàn ông rũ mắsuy nghĩ, mặkhông chúbiểu cảm lắng nghe, thấy Trần Bân đi vào, nâng mắt, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Người đầu tiên phát hiện thi thể chính là lão Đại của phòng ngủ 351 Tôn Khánh Đông, nam, người tỉnh Hà Nam, 21 tuổi. Khoảng rạng sáng hôm nay, Tôn Khánh Đông rời giường đi nhà xí, lúc ngái ngủ tựa hồ trông thấy thời điểm hắn ra ngoài là khoảng 11h30 thì Chu Quân đang ngồi xổm đại tiện trong WC. Tôn Khánh Đông thuận miệng nói câu: "Cậu vẫn chưa đi xong à, không sợ bị bệnh trĩ sao." Trở về phòng ngủ, sau đó vẫn luôn ngủ rấsâu. Sáng sớm 5h30, Tôn Khánh Đông thức dậy chạy thể dục buổi sáng, lúc đi vào nhà xí trông thấy Chu Quân vẫn ngồi xổm trong WC, Tôn Khánh Đông rấkỳ quái, tiến lên vỗ đầu Chu Quân một cái, đối phương không phản ứng. Lại đẩy mộchút, Chu Quân vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm rồi cứng ngắc ngã về phía trước. Tôn Khánh Đông lúc ấy sợ đến ngồi bệdưới đất, gần như dùng cả tay chân chạy xuống dưới lầu thông báo cho quản lý viên Tôn Mai. Tôn Mai không hề động đến thi thể, trực tiếp báo cảnh sát.

Người đàn ông sau khi nghe xong, hồi lâu cũng không nói gì, nhấthời trong phòng lâm vào trầm mặc. Trần Bân nhìn tất cả mọi người không lên tiếng, thanh thanh cổ họng nói: "Chuyện bấhạnh phásinh như vậy, trường chúng tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cảm thấy được công tác bảo vệ vườn trường của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành tốt, hiệu trưởng đã yêu cầu chúng tôi tích cực phối hợp công tác với ngành công an, tranh thủ sớm ngày phá án." Cán bộ phòng bảo vệ một bên không ngừng vội vàng giới thiệu: "Đây là trưởng ban của nhóm chúng tôi Trần Bân." Trần Bân cẩn thận gật đầu. Nam tử nhìn Trần Bân, vẫn không nói gì, cảnh sánhân dân 110 bên cạnh nói: "Đây là Phó đội trưởng của đại đội cục hình cảnh thành phố của chúng ta Hình Chí Sâm." Hình Chí Sâm đứng dậy: "Đi xem hiện trường."

Hiện trường nằm ở WC cuối hành lang lầu ba bên trái. Đây là mộnhà vệ sinh công cộng, phân thành hai phòng trong ngoài, phòng ngoài là phòng tắm, hai hàng vòi nước hai bên. Phòng trong là nhà xí, bên trái là bệ tiểu tiện, phía bên phải là bệ đại tiện, tổng cộng bốn bệ ngồi chồm hổm, chính giữa mỗi cái dùng một bức tường xi măng cao 1,5 méngăn cách. Mộcảnh sálấy tay chỉ chỉ, "Người chếlúc được phát hiện đang ngồi chồm hổm ở nơi đầu tiên." Hình Chí Sâm đi lên trước, đây là mộkhông gian ước chừng 1 mévuông hai bên nửa khép kín, ẩm ướkhông sạch sẽ, không phát hiện vếmáu rõ ràng. "Hiện trường khảo sáxong rồi?" "Đúng vậy, người chếlà bị siếchết, bước đầu kếluận là bị sáhại, báo cáo khám nghiệm hiện trường và kiểm nghiệm tử thi buổi chiều sẽ có." Hình Chí Sâm gật đầu, nhìn tường xi măng mộchút, xoay người rời đi.

Trở lại trong hành lang, Hình Chí Sâm nhìn mộchúdãy phòng ngủ hai bên, quay đầu hỏi Trần Bân: "Sinh viên đầu tiên phát hiện thi thể ở đâu?" Trần Bân nói: "Sinh viên kia còn trong phòng ngủ, có chúbị dọa sợ, xin nghỉ ở phòng ngủ nghỉ ngơi." "Tôi muốn gặp cậu ấy nói chuyện."

Đoàn người đi đến trước cửa phòng ngủ 351, Trần Bân gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: "Ai hả?" "Phòng bảo vệ, mở cửa."

Cửa mở, mộnam sinh để bọn họ vào phòng, mộnam sinh nằm dưới giường sắc mặtrắng bệch ngồi dậy.

"Đây là người đầu tiên phát hiện người chết, gọi Tôn..... Tôn....." Trần Bân nói.

"Tôn Khánh Đông." Nam sinh mở cửa nói.

Hình Chí Sâm nhìn hắn: "Cậu là ai?"

Nam sinh có vẻ rấkhẩn trương "Tôi...."

Tôn Khánh Đông nói: "Là bạn chung phòng của tôi," Cậu ta đỏ mặnói, "Tôi mộmình trong phòng có chúsợ hãi."

Hình Chí Sâm cười cười: "Tôi có thể nói chuyện với cậu không?"

" Được."

Nam sinh mở cửa biếđiều tiêu sái đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hình Chí Sâm ra hiệu Tôn Khánh Đông nằm xuống, nhưng không nói lời nào, mà ở trong phòng ngủ thong thả bước đi, cao thấp đánh giá hai bên phòng ngủ. Đây là mộphòng ngủ sáu người, hai hàng giường ngủ cao thấp phân ra hai bên, trên giường hoặc lộn xộn hoặc ngăn nắp, chỉ có cái giường phía dưới gần cánh cửa trống trơn sạch sẽ, chỉ có mộtấm chiếu. "Giường của ai vậy?" Hình Chí Sâm lấy tay chỉ chỉ.

"Của Chu Quân, đồ đạc đã bị các anh cầm đi."

"Chính là người chết." Mộcảnh sánói bên tai Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm nhìn Tôn Khánh Đông, cậu ta vội ngồi xuống, vẻ mặkhẩn trương nhìn Hình Chí Sâm.

Hình Chí Sâm bình tĩnh nói: "Nói tình huống cậu biếđi."

Những gì Tôn Khánh Đông nói cùng những gì Hình Chí Sâm nghe được lúc trước căn bản giống nhau, cuối cùng, thời điểm Hình Chí Sâm chuẩn bị đi, Tôn Khánh Đông ấp úng, tựa hồ kiểu muốn nói lại thôi, Hình Chí Sâm phágiác ra, hỏi cậu ta còn gì muốn bổ sung, Tôn Khánh Đông dường như hạ quyếtâm rất lớn nói Chu Quân tối hôm qua lúc ra ngoài đi nhà xí, dường như ở trong hành lang cùng người khác nói chuyện, còn mắng người kia. Hình Chí Sâm hỏi là ai, Tôn Khánh Đông lại úp úp mở mở nữa ngày mới nói, nghe thanh âm hình như là Phương Mộc phòng đối diện, sau đó lại vội bổ sung nói cậu ta chỉ loáng thoáng nghe được, không nhấđịnh chính xác. Hình Chí Sâm suy nghĩ mộchút, nói với Trần Bân: "Gọi Phương Mộc kia đến đây."

Phương Mộc đang trong lớp bị kêu đi.

Lúc ấy đang trong giờ Lịch sử tư tưởng pháp luậTây phương, sách giáo khoa môn này buồn tẻ nhạnhẽo, hơn nữa trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều không còn lòng dạ nào nghe giảng. Các nữ sinh vừa tò mò lại vừa sợ hãi hướng phía nam sinh hỏi thăm tình huống lúc đó, có mấy nữ sinh bình thường cùng Chu Quân quan hệ không tồi còn rơi lệ. Không khí trong lớp học tràn ngập hưng phấn mà quỷ dị, mỗi người đều trộm đánh giá những người khác, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nghị luận, hai bên hoặc trao đổi ánh mắmê man không lý giải được hoặc bừng tỉnh đại ngộ.

Phương Mộc ghé vào trên bàn, trong lòng có loại cảm giác khác thường. Chu Quân đã chết, nam sinh vóc người nhỏ bé bình thường thích nói thích cười kia đã chết. Tối hôm qua cậu ta còn thân thiếmắng mộcâu đồ ngu với mình, mà nay đã sớm biến thành mộkhối thi thể lạnh băng. Có lẽ đây là câu nói cuối cùng trong cuộc đời cậu ta, nếu mộngười thích nói đùa như vậy biếcâu nói sau cùng của mình là mộcâu thô tục, chẳng biếsẽ có cảm tưởng thế nào đây?

Phương Mộc đang miên man suy nghĩ, cửa bị đẩy ra. Mộcán bộ bảo vệ đi tới, gật đầu với giáo viên đang lên lớp, "Tìm một học sinh." Sau đó đối với bọn học sinh trong chốc lálặng ngắnhư tờ nói: "Phương Mộc, Phương Mộc ở đâu?"

Phương Mộc nhấthời không kịp phản ứng, người bên cạnh đẩy đẩy cậu, cậu mới đứng lên, "Tôi ở chỗ này." "Cậu ra đây mộchút." "Tôi?" "Đúng, nhanh lên mộchút." Phương Mộc đầu óc mông lung thu thập xong túi sách, giữa những ánh mắkhác nhau của người khác đi ra ngoài, vừa đóng cửa, chợnghe trong phòng học vang lên tiếng huyên náo phấn khích.

Phương Mộc bị đưa đến phòng bảo vệ, vừa vào cửa, vài người trong phòng đem ánh mắquéqua tập trung trên người cậu. Trưởng ban Trần Bân chỉa chỉa một cái ghế nói:" Ngồi xuống đi, mấy vị này là đồng chí của cục cảnh sát, muốn tìm cậu hỏi thăm chútình huống." Phương Mộc thuận theo ngồi xuống, tận lực muốn cho bản thân có vẻ bình tĩnh, thế nhưng càng như vậy bản thân lại càng khẩn trương, cảm giác tay đều toámồ hôi.

"Cậu tên là Phương Mộc?" Mộcảnh sáthoạnhìn tương đối trẻ tuổi hỏi.

"Đúng."

"Khoa nào?"

"Khoa luật."

"Người ở đâu?"

"Ở thành phố này."

"Cậu tối hôm qua có đi đâu không?"

"Không đi đâu cả, ngủ trong phòng." Phương Mộc lại bổ sung mộcâu, "Người trong phòng ngủ chúng tôi có thể làm chứng."

Cảnh sátrẻ tuổi cười cười, "Cậu đừng khẩn trương, chỉ là lý giải chútình huống."

Phương Mộc cảm thấy có chúxấu hổ, cúi đầu lẩm bẩm, "Tôi không khẩn trương."

"Tối hôm qua cậu và người chếcó tiếp xúc sao?"

"Hửm?"

"Nói đúng ra là, có nói chuyện sao."

"A, có nói." Phương Mộc đem tình cảnh tối hôm qua Chu Quân sang muốn nước sôi và giấy vệ sinh đại khái miêu tả mộchút.

"Sau khi tắđèn thì nói gì với nhau?"

Phương Mộc suy nghĩ mộchút, nhúc nhích trên ghế, "Cứ coi như...chưa nói đi."

"Cái gì gọi là cứ coi như chưa nói đi, các cậu đã nói cái gì?" Trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người theo dõi cậu "Tinh tẫn nhân vong." Phương Mộc mấnửa ngày mới mạnh mẽ nói.

"Cái gì?"

"Chính là câu nói vui đùa, cậu ấy nói muốn đi WC để gặp nữ quỷ, tôi cách cánh cửa hô thế."

Vài người thanh niên cười cười. Trần Bân hơn 40 tuổi thần sắc vẫn đang mù mịkhông hiểu tình hình.

"Cậu ấy đã nói gì?"

Phương Mộc khó xử nhìn cảnh sát, không lên tiếng.

"Nói a, đã nói gì?"

"Mộcâu, mộcâu thô tục."

"Câu thô tục gì?"

"......Đồ ngu."

Không ai cười.

Phương Mộc cảm giác được, thời điểm cậu bị hỏi, người cảnh sálớn tuổi ngồi bên cạnh bàn kia luôn nhìn mình chằm chằm. Phương Mộc đưa mắdời về phía ông, đó người cảnh sáđặc biệbày ra vẻ mặlạnh lùng lại bấđộng thanh sắc. Chạm đến ánh mắcủa Phương Mộc, ông không hề tránh né, nhưng Phương Mộc cảm giác được ánh mắkia không phải là hoài nghi, ánh mắnày khiến Phương Mộc bình tĩnh rấnhiều.

Sau đó cảnh sátrẻ tuổi lại hỏi thêm mấy vấn đề, để Phương Mộc rời đi. Trong mộchốc Phương Mộc mở cửa ra, vị cảnh sálớn tuổi kia độnhiên hỏi: "Cậu cảm thấy Chu Quân là người như thế nào?" Tay Phương Mộc dừng trên cánh cửa nghĩ nghĩ, "Mộngười rấtốt, đôi khi có chúồn ào." Vị cảnh sálớn tuổi như có điều suy nghĩ gật đầu, phấtay bảo Phương Mộc rời đi.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 821

Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Trinh Thám, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 19/19

Exorcist Exorcist

TXT 29/?? 928 Theo dõi 0
radiotruyen Anh Sa Yui Hatano truyenngontinh Nguyễn Huy Nguyễn Hoa Thu Huệ Thanh Mai Kana Momonogi nghe gì phim79 iptv m3u8 Suzu Honjo Yua Mikami Hà Thu Tú Quỳnh Mayuki Ito vl79 Quàng A Tũn Nguyễn Thành xem gì Viết Linh Kim Thanh Đình Huy vtvgo tv link tối cổ giải trí tổng hợp Bảo Linh vlxx Trần Vân Cô Úc Yu Shinoda Ai Sayama Karen Yuzuriha Đang cập nhật Hồng Nhung Đình Duy Momo Sakura Minami Aizawa Đình Soạn Min Do-yoon Tâm An Tuấn Anh Đình Soạn giải trí audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com