Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã! - Chương 1

Tác giả: XueAnh/Lê Phương Tuệ Anh

Nhân vật chính: Lâm Hiểu Khê – Hứa Luật Khôi

Thể loại: hơi ngược, thanh mai trúc mã, quân nhân x hắc bang

Kết thúc: HE ở kết, SE ngoại truyện.

Nữ chính bị mất trí nhớ, rối loạn tâm thần và luôn có thể nhảy lầu bắt cứ lúc nào – Nam chính thâm tình, chung thuỷ và bảo vệ nữ chính

Văn án.

Lâm Hiểu Khê mang theo một kí ức trống rỗng, mọi người nói bản thân cô suốt 7 năm qua luôn ở Pháp nhưng cô biết kí ức 7 năm qua là giả.

Cô có 1 vết sẹo sâu ở lòng bàn tay, cô không biết nó xuất hiện từ lúc nào, chỉ biết nó đã khiến cô đau đớn suốt mấy năm.

Khi kí ức dần được khai mở, cô bi thương đến cùng cận, đứng trên tầng sắp nhảy xuống thì Hứa Luật Khôi bước tới, ” Hãy để anh cùng em rơi xuống địa ngục.”

-Chương 1+Hứa Luật Khôi mệt mỏi lái xe đến quân khu, sau khi đưa xe cho lính anh đi bộ tới khu huấn luyện. Các binh sĩ đã có mặt và xếp hàng ngay ngắn ở đó, thấy anh, tất cả đồng loạt đưa tay lên chào.


" Quân khu trưởng !"


Hứa Luật Khôi chào lại sau đó bắt đầu cho bọn họ huấn luyện, ngày hôm nay chính là huấn luyện đấu tay đôi. Cấp phó đang duyệt lại các động tác võ. Hứa Luật Khôi nghiêm trang quan sát, chợt anh đi xuống, đứng trước mặt một binh sĩ, " Vai trái có vấn đề ?"


Anh binh sĩ kia có chút sợ, " Báo cáo quân khu trưởng, không ạ."


" Lúc làm động tác đánh quyền, vai trái của anh cử động chậm hơn so với lúc trước, biểu cảm nhăn mặt đã biểu lộ sự khó chịu. Nói xem, binh sĩ Kì Đông, anh gặp chấn thương lúc nào ?" Hứa Luật Khôi nắm lấy bả vai của anh ta sau đó ấn mạnh.


Kì Đông mới vào huấn luyện được 6 tháng, vì là lính mới nên khoảng thời gian đầu có chút khó khăn, ngày hôm qua trong lúc tập boxing đã bị đá vào bả vai, vết thương xuất hiện bầm tím nhưng chủ quan nên chỉ dán qua miếng cao. Lúc nãy đánh quyền cũng vì vậy mà phạm lỗi.


" Đi tới chỗ quân y, nhờ họ điều trị. Nhớ kĩ, quân nhân cũng là người, đau là phải nói." Anh ra lệnh, cũng xem như là căn dặn tất cả binh đoàn.


Kì Đông được phép nghỉ buổi tập để đến quân y. Hứa Luật Khôi quan sát một hồi rồi rời khỏi khu huấn luyện, đi về văn phòng của mình. Vừa tới phòng thì nhận được gmail chuyển từ chỗ Lâm Thiên Dương. Anh mở máy tính trực tiếp để xem. Đây là một file được mã hoá cao chưa thể nào mở được, thư mục hoàn toàn bị phong kín. Anh gọi điện tới cho Lâm Thiên Dương, " Cái này là của ai ?"


" Của em gái tôi. Nó vứt một chiếc USB lại sau khi giết 3 tên lính đánh thuê. Tôi đã cố mở nhưng không được, cái này là file mà tôi tách ra từ nó. Anh thử xem."


Hứa Luật Khôi xem thuật toán của mã, " Đây là tác phẩm của Kito."


" Kito ? Tên hacker đang được rao giá 5 triệu đô đó ư ?"


" Ừ, thuật toán này là của hắn. Cách đây 2 tháng tôi có gặp một mã như thế này, nhưng chưa phức tạp bằng. Kito nói đó là mã của hắn."


" Vậy ra anh quen Kito ?"


" Tôi không biết thực sự Kito là ai nhưng tôi và người đó đã có liên hệ gián tiếp với nhau 1 lần. Còn nữa người rao giá 5 triệu đô cho cái đầu của hắn là tôi." Hứa Luật Khôi gõ máy tính, bắt đầu thử mở.


"...... Anh nhiều tiền thế ư ?" Lâm Thiên Dương bắt đầu cái giọng trêu đùa.


" 5 triệu đô chỉ là 1 phần 10 số tài sản công khai hiện tại của tôi."


"........"


" Con bé chuẩn bị về rồi, 10 ngày nữa. Có mong chờ không ?" Lâm Thiên Dương bắt đầu cái trò thử lòng.


" Đừng về thì tốt hơn." Hứa Luật Khôi dứt khoát trả lời.


" Nó dẫn theo bạn trai về đấy."


Cạch.... bàn phím bị gõ xuống nặng nề. Lần này không có ai hồi đáp. Lâm Thiên Dương hài lòng tắt điện thoại còn Hứa Luật Khôi thì ngồi đơ như tượng. Anh nhìn qua bức ảnh đặt ở trên bàn làm việc, đó là vườn hoa oải hương tím được chụp lại tại nông trường ở Paris. Phía dưới bức ảnh có đề một dòng chữ, " Thân gửi bạn trai Luật Khôi." Cơn khó chịu trong lòng lại trào lên, anh ngả người tựa vào ghế, tại sao luôn chỉ có anh đau như vậy ?


Cốc cốc cốc


Có người tới, anh chỉnh đốn lại bản thân rồi mời vào. Quân khu phó Địch Lăng tới mang theo một hộp giấy, " Lần trước khám nghiệm hiện trường ở vụ cháy hàng ở bến cảng bên điều tra đã tìm được một số món đồ còn nguyên vẹn, tôi được tới cho anh."


Hứa Luật Khôi lấy găng tay đeo vào, mở hộp giấy ra, có mấy thứ đồ kim loại linh tinh và một hộp gỗ. Sắc mặt anh thoáng thay đổi, anh cầm hộp gỗ lên quan sát.


" Nó được tìm thấy cách vụ nổ 10m, bên trên có khắc chữ. Bên điều tra vẫn đang giải mã chữ cái." Địch Lăng thấy anh quan tâm đến hộp gỗ nên mạnh dạn báo cáo.


" Không cần giải mã nữa, đây là đồ vật của tôi." Anh xoay hai cạnh bên của khối gỗ, hộp tự khắc mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn vàng. Địch Lăng cũng không ngờ được lại có chuyện như thế.


Hứa Luật Khôi bắt đầu có dự cảm không lành, hộp gỗ này 3 năm trước đã bị anh bỏ lại tại Irag, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ, tên kia vẫn chưa chết ? " Địch Lăng, nhờ phía bên thông tin tìm giúp tôi tung tin một người."


" Vâng."


" Tìm tên Marona Bullsan, người Iraq, ba năm trước có hoạt động lính đánh thuê cho phiến quân."


Địch Lăng nhận lệnh xong đi ra ngoài, Hứa Luật Khôi cầm chiếc nhẫn nhìn mặt trong, một dòng số chạy theo đường cong của nó.


" Luật Khôi, khắc số vào đi, khắc con số mà sau này chỉ cần nhìn vào đó ta sẽ đều hạnh phúc."


" Vậy thì 1314." Chiếc nhẫn đó là anh tự mình đi học nghề rồi làm cho cô, tuy rằng nó rất đơn giản nhưng lại chứa toàn bộ tâm tư của anh. Vậy mà bây giờ, nó lại lẳng lặng nằm trong tay anh, đồ vật tưởng như mất đi đó lại quay về ngay bên cạnh anh.


Hứa Luật Khôi dường như cảm nhận được cát vụn nơi Iraq thiêu đốt đó cà qua mắt mình, chà xát lên nỗi đau của anh. Nơi sa mạc Iraq đó, anh đã chôn cất mối tình anh yêu sâu đậm. Bây giờ cho dù rất muốn anh cũng không thể nào tìm lại được cảm giác như lúc đó.


Điện thoại lại lần nữa rung lên, bên kia truyền tới thanh âm của con gái, " Luật Khôi, em muốn vai diễn chính trong bộ phim của Lâm Đặc sắp tới."


" Được."


" Anh đúng là kim chủ ngàn vàng của em."


Hứa Luật Khôi cúp máy, đôi mắt nhìn về khung ảnh kia, " Tiểu Khê, anh hi vọng em hạnh phúc."


———-


Lucas đi theo Lâm Hiểu Khê đã hơn 2 tuần rồi, cô xách anh đi khắp các nước từ Dubai, Pháp, Thuỵ Sĩ rồi bây giờ mới dừng chân tại Trung Quốc. Thời gian qua, đồng hồ sinh học trong người anh bị đảo lộn hoàn toàn còn cô gái đang ngồi bên cạnh anh lại rất an nhàn, đầu tựa trên vai anh ngủ rất ngon. Chuyến bay của họ 20 phút nữa mới hạ cánh. Anh lay người cô, " Tổ tông của tôi, dậy đi."


Lâm Hiểu Khê vốn ngủ không sâu, bị anh lay nên tỉnh táo rất nhanh. Cô lấy chai nước uống một ngụm lớn, " Trời tối à ?"


" Ừ. Theo giờ của Trung Quốc thì bây giờ là 8 giờ tối." Anh nhìn đồng hồ trên khoang máy bay.


" Tí nữa xuống sân bay anh với tôi cùng đi ăn lẩu đi, rất thèm." Cô vén tóc mình lên, cẩn thận buộc tóc cao thành đuôi ngựa, chẳng hiểu sao khi vừa đến Thuỵ Sĩ cô đã đi nhuộm mái tóc của mình thành màu bạch kim, tuy nhìn hiện đại và xinh đẹp nhưng Lucas vẫn có chút không quen lắm.


" Cô đúng là khoẻ như trâu mà." Anh chế giễu cô, sau đó lấy găng tay mà cô nhờ anh giữ hộ đưa cho cô. Cô đeo găng tay, che lại vết sẹo. Sau đó lại mở túi xách ra, lấy ra thỏi son bôi lên môi.


Lucas biết Lâm Hiểu Khê rất điệu nhưng hình ảnh ngốc nghếch này của cô so sánh với 14 ngày nay cô kéo anh đi càn quét đánh người thì đúng là có chút không ăn khớp. Đánh son màu đỏ rượu giúp cho khuôn mặt của cô đỡ bị xanh xao.


Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, cô về trước ngày hẹn với Thiên Dương 2 ngày. Và cũng không hạ cánh ở thành phố X mà lại ở Tứ Xuyên vì đơn giản, lẩu ở đây ngon. Lucas và Lâm Hiểu Khê xách hai người hai vali to đùng đi vào tiệm lẩu khiến nhiều người chú ý. Hơn nữa ai đời 9h vẫn còn đi ăn lẩu, vì vậy nên bọn họ trở thành hai vị khách cuối. Tuy nhiên hai con người này không để ý. Lâm Hiểu Khê bụng đói meo, cô vội vàng gắp đồ nhúng lẩu thả vào nồi nước hai ngăn đang sôi sùng sục. Cô ăn được cay rất đậm nhưng Lucas không ăn được nên đành phải chia ra người ăn cay người ăn lẩu nấm. Lucas nhìn bộ dạng đói rã rời của cô thì có chút bật cười.


" Lucy, cô làm tôi xấu hổ chết đi được."


" Nào, bọn họ sẽ không dám chê cười ta đâu nếu như họ biết được thời gian qua anh và tôi tay dính máu như nào." Lâm Hiểu Khê gắp thịt bò lên vừa thổi vừa nói, sau đó bỏ vào miệng, vẻ mặt hết sức hưởng thụ.


Lucas thanh đạm ưu tiên ăn nấm trước, " Cũng chỉ có cô mới ăn ngon lành."


Lâm Hiểu Khê nhíu mày. Lúc này không hiểu sao có một nhóm người đi vào, rất nhiều cảnh vệ đi theo, nhìn kĩ là họ hình như đang bảo vệ cho cô gái nào đó. Hình như là minh tinh, Lâm Hiểu Khê chỉ liếc qua không có để tâm. Nhưng, " Mọi người, ngày hôm nay thứ lỗi ảnh hậu Trần Tố bao nguyên quán nên thật sự xin lỗi ạ." Quản lí đi đến chỗ bàn của cô, rối rít xin lỗi. Lâm Hiểu Khê không hề để tâm. Lucas cũng chẳng nói gì, ăn bình thường.


Quản lí cửa hàng sững người lại, phía sau Trần Tố đưa mắt bắt đầu có chút không kiên nhẫn.


" Hay là hai vị khách quý, bữa ăn này của hai người đã được trả bởi Trần ảnh hậu, liệu hai vị có thể...."


" Im miệng." Lâm Hiểu Khê ghét việc có người lải nhải bên tai mình, ánh mắt sắc bén, " Có cái lí do gì lại đuổi khách như thế."


Quản lí thấy không ổn nhưng ảnh hậu kia ông càng không thể đắc tội, " Hai vị khách có thể nào lượng thứ giúp chúng tôi được không ?"


Lucas bắt đầu thấy vui, anh gác đũa xuống, chống cằm xem vị quản lí chọc ổ kiến lửa.


" Cô ta là khách quý với bên cửa hàng của ông nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là một ả diễn viên thôi." Lâm Hiểu Khê ăn không ngon miệng nữa, lấy giấy lau miệng. Ngẩng đầu nhìn cái cô ảnh hậu kiêu căng kia, bao quán ư ? Đại tiểu thư cô đây đúng là dễ tính nhỉ.


Đứng dậy, cởi bỏ tạp dề, sau đó nhìn quản lí, " Nói rồi đấy, bữa ăn này không tính tiền." Cô cùng Lucas kéo vali đi qua, nhìn một đống vệ sĩ chặn ở cửa, không khỏi chế nhạo, làm màu mà.


Lucas và cô đứng trước cửa tiệm ăn thấy không ít người cũng đang tập trung ở đây, có cả phóng viên. Lâm Hiểu Khê chẳng để ý, " Đi uống trà sữa nào." Dưới con mắt của nhiều cánh truyền thông, cô lỉnh kỉnh kéo vali đi sang phố bên.


Trần Tố nhìn người con gái vừa đối đầu với mình, không hiểu sao thấy không an tâm. Nếu chuyện ngày hôm nay bị lộ ra thì... à không, sẽ có người thay cô dọn vụ này. Cô không thích có người nào xuất hiện trong lúc cô ăn uống cả. Cô lấy điện thoại ra, " Kim chủ, anh còn chưa đến ?" Rõ ràng đã nói sẽ không trễ hẹn rồi mà.


" Hôm nay cô ăn một mình đi." Người bên kia lạnh nhạt ném cho cô một câu rồi tắt máy. Sắc mặt của Trần Tố tái đi, cô lại chọc tức gì anh ta.


Lâm Hiểu Khê không thích mùi lẩu trên người mình chút nào, mua được li trà sữa thì cả cô và Lucas đều ra phía ngoài quán uống. Lucas lần đầu uống trà chuẩn vị, không ngừng xuýt xoa còn Lâm Hiểu Khê thì đang xử lí chiếc kem ốc quế được tặng kèm. Lạnh làm cô đỏ hết mặt mũi nhưng ăn lại quá ngon.


" Lucas, anh nói xem bây giờ chúng ta uống xong trà sữa rồi đi đâu ?" Cô dường như không mệt mỏi.


"Cô đừng có điên nữa ? Cô không mệt nhưng tôi mệt." Lucas làu bàu tức giận.


Lâm Hiểu Khê bật cười, cắm ống hút rồi uống trà sữa, " Anh nhớ cái cô ả diễn viên lúc nãy tên gì không ?"


" Trần Tố." Lucas nói.


Cô thành thật lấy điện thoại ra tìm kiếm tên của cô ta, vào nghề được hai năm, mới nổi tiếng, trở thành ảnh hậu Kim Ưng năm vừa rồi. Lướt một hồi rồi cô chợt bật cười, " Lucas, cô ta thế mà lại ở trong công ti giải trí của nhà tôi. Chắc cô ta không biết chủ tịch của nó vừa rồi bị cô ta đuổi ra khỏi cửa tiệm."


Lucas biết nhà Lâm Hiểu Khê có quyền lực như nào, hầu như anh đi đến đâu cũng thấy cô kể với anh về bất động sản của gia tộc mình ở đó. Đúng là tiểu tổ tông của anh mà. " Đừng nói ngày mai cô định phong sát cô ta đó."


" Làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ là nói vui thôi, ai lại chơi trò nhảm ấy chứ." Cô lắc đầu, " Này, có ảnh chụp kim chủ của cô ta này, không lẽ là Lâm Thiên Dương đấy chứ ?" Nói là ảnh chụp nhưng cũng chẳng phải, chỉ là bức ảnh cô Trần Tố kia ngồi trong xe với ai đó, khuôn mặt người kia không rõ nhưng, Lâm Hiểu Khê lại thay đổi thái đổi. Chiếc xe mà họ ngồi đó, giống với xe của một người. Cô zoom ảnh kĩ hơn, sau đó cười nắc nẻ, " Hứa Luật Khôi ! Hoá ra là ăn bám chồng chưa cưới của tôi."


Lucas đang uống trà sữa nghe thấy thì bị sặc, thất thố lấy giấy lau, " Cô nói cái gì ? Chồng chưa cưới Hứa Luật Khôi ư ?"


" Ừ. Tôi vốn định trở về từ hôn với anh ta." Lâm Hiểu Khê gật đầu, " Hắn là bạn thân của tôi, chúng tôi kiểu như thanh mãi trúc mã ấy. Nhưng mà mấy năm qua tôi ở Pháp chẳng hiểu sao anh ta thay đổi thái độ, nói chuyện với tôi cũng nghe rất khó chịu. Không ngờ lại là do trong lòng của tiểu bảo bối. Vừa nãy, may mà tôi chưa thực sự đắc tội với cô ta."

" target="_blank" >API
MP4VTVHTVTHDPVTVCCCTVFTVKIDSSCTVNPSVOHVOVZMP

" Mùa đông ở Châu Âu lạnh gấp mấy lần ở Trung Quốc, em nhớ mặc đồ ấm một chút, đừng có vì đẹp mà mặc mỏng. Còn nữa anh nghĩ em cũng nên tính đến chuyện chuyển về Trung Quốc được rồi đấy. Bảy năm qua ở Pháp chẳng lẽ chưa khiến em chán sao ?" Lâm Hiểu Khê vẫn giống như mọi ngày, nhận điện thoại từ phía Lâm Thiên Dương, anh trai của cô đúng là chúa càm ràm, mỗi cuộc gọi của hai người luôn kéo dài rất lâu mà anh chủ yếu là người nói.


Lâm Hiểu Khê nghe đã mòn tai, có cảm giác chán nản, " Tiểu Dương, em biết mà, dù sao em cũng 25 tuổi, chẳng nhỏ tuổi nữa. Hơn nữa, em cũng đã suy nghĩ tới việc về Trung Quốc, ở Pháp quả thật nhiều mới lạ nhưng vẫn không đâu bằng nhà. Bảy năm qua, có cảm giác như không chân thực lắm."


Lâm Thiên Dương không trả lời cô liền, trái lại anh có chút im lặng, cô thấy lạ, " Em... cuối cùng cũng về thật à ?"


" Ừ, có lẽ tháng sau em sẽ trở về." Cô nhìn quyển lịch, ngày mình đánh dấu, " ngày 26 em sẽ về, vừa vẹn 2 ngày sau sinh nhật anh, xem như quà sinh nhật."


" Chà, em gái anh vậy mà cuối cùng cũng hiểu chuyện không ít rồi. Được, anh sẽ nói lại với bà ngoại và ba mẹ, cả nhà đợi em về." Lâm Thiên Dương mừng rỡ.


Đồng hồ hẹn giờ vang lên, Lâm Hiểu Khê đã đến giờ phải đi ra ngoài, cô tạm biệt Lâm Thiên  Dương, trước khi cất máy cô nghe anh nói, " Tiểu Khê, anh hi vọng em hạnh phúc." Dường như mỗi lần nói câu nói đó Lâm Thiên Dương đều có chút không yên lòng. Cô ừ nhẹ rồi thôi. Lấy chiếc áo lông treo ở tủ áo ra rồi mặc vào, khoá cửa nhà cẩn thận. Hôm nay Paris lạnh -9 độ, tuyết trắng rơi phủ kiến đường phố, cô bước lên chiếc xe hơi mà mình đã gọi, đi tới phòng khám tâm lí.


David biết cô là người đúng giờ nên vừa nhìn cô đến đã mỉm cười, " Hôm nay như thế nào ?"


" Không quá ổn. Tối qua em có gặp ác mộng, không ngủ ngon lắm." Cô thành thật ngồi xuống ghế, trả lời.


" Kể anh nghe về giấc mộng của em đi." David bấm máy ghi âm, vẫn như thường lệ.


Lâm Hiểu Khê nhìn về chiếc đồng hồ quả lắc, " Ai cũng nói em tới Pháp được 7 năm rồi nhưng em cảm giác không giống lắm, trong kí ức của em Paris này gắn bó với em không nhiều như thế. Tối qua trước khi ngủ em đã bật nhạc như anh nói, lúc đầu vào giấc khá dễ nhưng đêm qua, em lại mơ thấy em bị bỏ rơi trong một căn phòng kín, bên ngoài có người nói gì đó, còn có giọng của một người đàn ông rất rõ, hắn hỏi em: Tại sao lại cứ không phải hắn ? Em không hiểu, chỉ có thể im lặng nhưng giọng nói kia rất khẩn thiết. Sau đó căn phòng ấy đổ máu xuống, em bị nhấn chìm trong máu, dù có kêu gào như thế nào cũng không ai tới đưa em ra. Sau đó em tỉnh dậy, hoá ra em chỉ mới ngủ được hơn 2 tiếng. Em lại bật nhạc thêm lần nữa nhưng không thể nào ngủ được." Cô kể với David về giấc mơ của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, " Có phải di chứng từ sau khi em làm nhiệm vụ ở Iraq vẫn còn không ?"


David xoay bút, " Giọng nói của người đàn ông đó em có thấy quen không ? Hoặc là giống như em đã từng nghe trước đây chưa ?"


Lâm Hiểu Khê im lặng suy nghĩ, sau đó cô nói: " Mơ hồ nhưng quen thuộc, khi nghe thấy giọng anh ta em có chút sợ và căm ghét."


David tắt máy ghi âm, " Nếu là di chứng từ vụ chiến tranh Iraq mà em đã trải qua thì có lẽ không phải vì trong giấc mơ của em không hề có tiếng súng đạn. Nhưng có thể đây là kí ức ám ảnh của em, em nói trong thời gian ở Irag em đã từng bị cầm tù trong 1 tháng nhưng em không nhớ nổi em đã xảy ra điều gì. Liệu có phải cơn ác mộng đó chính là đại biểu cho kí ức đang về không ?"


Lâm Hiểu Khê ngẩn người, " Cho đến hiện tại, chưa một giây nào em không quên được những năm tháng sống với tiếng bom đạn đó nhưng tại sao chỉ có thời gian ấy là em lại quên được chứ ? Giống như có ai đó không muốn em nhớ lại điều gì đó."


David thở dài, " Có nhiều chuyện quên đi cũng tốt. Em nói trên người em có 3 vết sẹo lớn nhưng lại có 1 vết sẹo em không biết vì sao nó xuất hiện. Có lẽ nó liên quan tới kí ức bị khuyết đó của em."


Lâm Hiểu Khê nhìn xuống vết sạo chạy dài nơi lòng bàn tay của mình, cô không biết được từ lúc nào nó xuất hiện nhưng cho tới bây giờ vết sẹo đó vẫn giày vò cô. " Rất đau, nó rất đau."


David nhìn vết sẹo xấu xí xuất hiện giữa lòng bàn tay, cắt đứt toàn bộ các chỉ tay của cô, anh không khỏi nhói lòng, một cô gái như thế này lại phải chịu vết thương lớn như vậy. Chợt nhớ tới ngày đầu cô tới tìm anh, đôi mắt cô trũng sâu với quầng thâm lộ rõ, vốn dĩ là một cô gái rất đẹp nhưng vì thiếu ngủ mà có chút tiều tuỵ, yếu ớt, " Em không ngủ được, đêm nào cũng gặp ác mộng, có người tới tìm em đòi mạng. Bọn họ nói anh là bác sĩ tâm lí giỏi, làm ơn, hãy giúp em không cần nghe thấy âm thanh của ác mộng nữa được không ?"


Bây giờ đã 2 năm, đôi mắt cô không còn thâm và trũng sâu như trước, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn nhưng thỉnh thoảng vẫn bị giày vò. Cô là bệnh nhân đặc biệt nhất của anh, trở về từ chiến trường Iraq với một quá khứ khiếm khuyết nhưng tố chất tâm lí lại rất cao. Cô sẵn sàng bộc bạch với anh tất cả những gì cô sợ hãi, cô là người đầu tiên cầu xin anh giúp cô tìm lại kí ức bị mất đi. David viết lên giấy sau đó đưa cho cô, trên tờ giấy xé ra khỏi sổ đó chỉ là một dòng chữ: " Cố gắng"


Đây là chỗ " cố gắng" thứ 105 anh đưa cho cô. Lâm Hiểu Khê cầm lấy tờ giấy sau đó mỉm cười, " David, phải tới lần thứ bao nhiêu nữa ?"


David lắc đầu, " Anh không biết, anh chỉ biết nếu một ngày em tìm được người nói với em câu này trong quá khứ thì lúc đó sẽ dừng lại."


Lâm Hiểu Khê gật đầu, cất tờ giấy vào túi xách, đứng dậy tạm biệt anh rồi ra về.


" Chi bằng quên đi, đau khổ tới như vậy không bằng đừng nhớ nữa." David chợt nói với cô.


Lâm Hiểu Khê khựng người lại, " Không thể, có lẽ trong kí ức đó của em có hồi ức rất quan trọng."


Trung Quốc vào lúc này đã 12 giờ đêm, có người đêm nay không ngủ được, vết thương cũ trên lưng sau 3 năm lại hành hạ anh. Bầu trời bên ngoài mưa đổ xuống rất to, trong phòng người đàn ông đau đến nghiến răng nghiến lợi. Tay anh nắm chặt một chiếc khăn lụa mỏng, dường như nó có thể giúp anh vượt qua được cơn giày vò này. Mồ hôi đã thấm ướt trán và tóc mai, Hứa Luật Khôi nín nhịn cơn đau, điện thoại rung lên, anh vì muốn phân tán sự chú ý nên đã nắm lấy, người gửi tin nhắn cách anh nửa bán cầu, là người khiến cho cơn đau của anh tăng thêm.


" Luật Khôi, ngủ chưa ?"


Lần cuối cùng họ liên lạc là vào 3 tháng trước, cũng vào lúc nửa đêm, cô bất chợt gọi điện thoại cho anh sau đó khóc, hôm ấy, anh không hề đáp lại cô một lời nào, chỉ thức trắng đêm áp điện thoại vào tim mình, để cho tiếng khóc của cô hành hạ trái tim đau đớn.


Do dự không biết có nên trả lời tin nhắn cô không thì cô đã gửi tiếp một tin nữa. " Lần trước gọi điện khóc với cậu khiến tôi xấu hổ nên 3 tháng nay không dám gọi tới. Bây giờ ở Trung Quốc cũng đã muộn, chắc cậu đang ngủ ngon nên bị tôi phá đi mộng đẹp. Luật Khôi, nếu cảm thấy tôi phiền thì có thể không cần trả lời tin nhắn này, đọc nó là được."


Anh nhíu mày, sau đó nhắn lại một tin, " Có chuyện gì ?"


" Hỏi cậu xem tôi đi Pháp bao nhiêu năm rồi ?"


" 7."


" Lâu vậy sao ?"


" Ừ."


" Vậy tôi có quên mất điều gì không ?"


Vết thương đau ở lưng bỗng nhiên lan xuống tim, cô có quên gì không ư ? Hứa Luật Khôi cười khổ, cô quên đi kí ức đau lòng nhất của anh và cô, ba năm qua người bị giày vò vì kí ức đó chỉ có anh. Còn cô lại không hề nhớ lại một chút nào. Nhưng làm sao anh có thể nói cho cô biết được kí ức đó chứ, bởi vì nỗi đau này chỉ cần anh chịu là được.


" Không biết." Anh trả lời lại.


Sau đó không còn ai hồi đáp, anh tắt máy, bỏ vào hộc tủ, bên trong có hai chiếc điện thoại hơi cũ màu trắng đen kiểu dáng giống nhau. Anh nhìn nó xong đóng tủ lại, nhắm mắt rồi cảm nhận cơn đau. Ngày mai sẽ không còn đau nữa.


Tiểu Khê, cơn đau này anh vì em đã khổ sở chịu được 3 năm rồi.


Liệu em có đau như nỗi đau của anh không ?

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 981

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 149/149

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *