Anh (450) United States of America (228) Thụy Điển (19) Pháp (388) Hà Lan (26) Đức (68) Trung quốc (192) Bỉ (28) Hàn Quốc (239) China (25) Mexico (33) Nga (21) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ý (324) Nam Phi (20) Đài Loan (69) Hồng Kông (196) Malaysia (42) Thụy Sĩ (19) Canada (100) More (27) Argentina (18) Philippines (160) Âu Mỹ (232) Thái Lan (380) Ba Lan (33) Indonesia (40) Việt Nam (2813) Tây Ban Nha (98) Japan (51) Ấn Độ (106) Brazil (36) Mỹ (827) Nhật Bản (709) Úc (46)Hệ Thống À Cưng Đừng Có Dụ Chị: Chương 1
/Mạc Hoa là một người có số tài sản không đếm xuể.
Nhưng trong đó, công việc làm ăn của cô thì rất "trong sạch, lương thiện, liêm khiết…"/
[ Và đó là những đức tính mà kí chủ không có]
"Trật tự đi, nếu không muốn bị đánh, ta đang giới thiệu mà xuất thân của ta mà"
" À mà này! Hệ thống, cái hợp đồng này không giống cái mà ta đã kí"
[ hả, tôi không biết gì hết]
" ngươi..ngươi"- cô nghiếng răng.
Và từ đó sau nhiều lần bị kí chủ ‘chăm sóc’ hệ thống đã được cải tiến nhiều hơn và không bị vấn đề gì nữa.
[ Bởi ta nói, làm hệ thống đâu có sướng gì đâu,…Này! cái đó là của tôi, cô bỏ xuống mau, đừng hở cái là trộm đồ của tôi chứ! ]
Truyện kể về một cô gái ở thế kỷ mới, chết do tai nạn và bị hệ thống bắt nhầm hồn rồi giao kèo của họ bắt đầu được thành lập, những nhiệm vụ khó khăn, những tình huống khó đỡ.
Truyện có vài chi tiết cổ điển mà ta thường thấy trong các tiểu thuyết và truyện tranh khác.
Nữ chính ok, có lắp não trước khi hành động.
Hệ thống chuyên lừa gạt người khác, cũng là người bị gạt.
( Thường không up đúng ngày nên các đọc giả có thể để truyện ở trong tủ sách và tìm những bộ khác đọc và chờ mình ra chương mới nha, cảm ơn mọi người)
Truyện này do Đỗ Lam Phong cho phép phim79.com đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.com
[ Tít.... tít.... tít....]
[ Xác nhận thành công, cốt truyện đã được chuẩn bị...]
[ Cảnh báo ...! Cảnh báo... Có lỗi ở người đăng nhập, xin xác nhận lại...!]
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy ?-?’
Trước mắt giờ đây chỉ là một không gian kì lạ và những mã code và những dãy lập trình trên máy tính cứ bay lơ lững.
‘ Hình như mình vừa nghe thấy tiếng gì đấy văng vẳng đâu đây ? Có nghe lầm không ta...’
Chưa hiểu rõ chuyện gì bỗng một tia sáng xuất hiện trước mặt cô rồi vụt tắt ..’ Gì đây ?? Cái cục gì tròn tròn ở kia thế ' cô tò mò đi lại gần.
Chính giữa không gian là một cục bông trắng với đôi tay nhỏ trước bụng và một tia xét xanh trên đầu ' gì vậy '
Hệ thống: [ Xin chào kí chủ, tôi là Error 206 cứ gọi tôi là E2 ]
“ Sao nghe tên mi ta cảm thấy nguy hiểm quá” – cô trầm tư suy nghĩ về cái tên... error...er...error hình như nghĩ là "lỗi" mà?.
[ Kí chủ đừng nói vậy, hệ thống ta đau lòng đấy +-+] – E2 lãng chỗ khác.
[Tôi muốn hỏi một vài thông tin trước khi xác nhận người có thể đọc thông tin này và xem có sai ở đâu không ]- hệ thống đưa bảng số liệu cho cô gái đang hoài nghi cuộc đời ở một góc.
Lấy lại tinh thần cô nhìn vào bản số liệu đọc .
“Tên: Mạc Tư Linh
Tuổi: 27
Nghề nghiệp: quản lý văn phòng
Qq: ngất xỉu trong lúc làm việc và sẽ tỉnh lại sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ.”
“ Xí..! Có gì cấn cấn ở đây nè.
Mạc Tư Linh ?
Có lầm không vậy ta tên Đông Phương Mạc Hoa mà ?-?
Cái tên đó sai rồi đó, với gì mà quản lý văn phòng ta đâu có rảnh đến thế.”
Cô nhíu chặt mày tỏ vẻ không vừa lòng nhìn hệ thống . Lúc này E2 mới giật mình vì nãy giời đang nghĩ tới cái tên của cô.
Hệ thống: [ Không ... Không lẽ... Cô là Đông Phương Mạc Hoa, Kẻ đánh cắp vật cổ lẫn các tác phẩm của các nhà khoa học ở thế kỷ 29?-? ]
“ Ồ mi biết ta sao, ta nhớ mình không nổi tiếng đến vậy”
Cô hoài nghi lời hệ thống nói, vì cô không biết chắc cục bông ấy cần gì ở cô và cái gì mà nhiệm vụ nữa, còn quan trọng hơn là cô chết rồi mà tính yên nghỉ ngàn thu nhưng bị cái gì đó hút đến đây cho tới giời này, dù gì cô cũng đâu có giá trị ?
[ Cô đùa tôi chắc! Một siêu trộm với một khối tài sản hàng nghìn tỉ trong tay và khả năng cướp mọi báo vật cổ xưa dù an ninh có nghiêm ngặt đếm đâu.]
^ tôi vớ phải kí chủ gì vậy nè^
[ Nhưng tại sao cô lại ở đây? Đừng nói cô đi trộm hệ thống này nhé] – nhìn chằm chằm cô gái trẻ ấy đầy sự nghi ngờ.
Đông Phương Mạc Hoa:” Không có!
Ta còn không biết cục bông nhà ngươi là gì nữa làm sao mà đi cướp, bộ mi có giá trị sao.”
Nói xong cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới cục bông trắng tròn tròn rồi cười đểu.
Hệ thống: [ Cô đừng có quá đáng! ] – phút chốc hệ thống sực nhớ rồi nhìn cô
[ Đừng nói với tôi là cô đã chết ở thế giới kia rồi nha ]
Đông Phương Mạc Hoa: “......”
Hệ thống:[.....]
“ Thực ra hôm nay ta vừa trộm xong một bộ móng tay ở cơ sở nghiêng cứu nghe nói mỗi móng tay có một cơ quan có thể chứa đựng những thứ khác nhau .
Trong lúc xem nó chứa được bao nhiêu thì ta thấy khác nước và đi uống bỗng điện thoại reo lên báo là đến giờ làm việc trên công ty, nhưng ai dè đâu móng tay trơn quá đổ lý nước trúng ổ điện . Chết.”
Cô se ngọn tóc trong tay với nụ cười thương mại.
Hệ thống: [....]- hệ thống đang hoài nghi cuộc đời *-*
Tâm trạng đang tức giận E2 liện cho cô cái bảng thông tin rồi bảo cô tự sửa lại, còn nó thì chạy ra một góc vẽ vòng tròn
' một người trộm cắp siêu đẳng tiền nhiều vô kể đánh nhau thì khỏi chê mà lại chết vì bộ móng tay dài... đúng là " đời" '
Trong lúc đó Mạc Hoa mò mẫm tự mình lập trình lại hệ thống và cả những lỗi sai của cũ của hệ thống, bởi lẽ cô rất giỏi trong việc lập trình và phá các lập trình của người khác, nàng không để cái danh hacker số một của nhân loại bị phá hỏng được.
/ Một lúc sau /
Hệ thống quay sang, mở to mắt nhìn cô gái búi tóc cao, bận bộ đồ ngủ bằng lụa bóng và đeo cặp kính bạc loại nữa gọng,tay thì liên tục nhấn bàn phím...sững sốt ' cô ấy thật sự làm được?’
” Cục bông, ta đã sửa xong rồi nhưng có một vấn đề là phần “ Qp” là sao?”
Hệ thống: [Qp là trạng thái của kí chủ ở thế giới cũ và thời gian kí chủ sẽ quay về, nhưng vì kí chủ đã chết nên sẽ không thể quay về bù vào đó người sẽ làm nhiệm vụ và nhận lại những thứ người đã có được khi làm nhiệm vụ, và thất bại người sẽ hồn bay phách lạc..]
” Rốt cuộc nhiệm vụ là gì mà từ đầu đến giờ mi lại nhắc đi nhắc lại thế . Nói đi ta còn đi ngủ ta rất muốn ngủ,làm việc nhiều rồi”- cô ngả ra sau nằm dài tỏ vẻ mệt mỏi, những gì cô nghe hệ thống nói này giờ, chết cũng chết rồi, bay đi đâu cũng được.
Hệ thống: [ Tôi tạo ra nghiệp gì vậy...] – hệ thống chỉ biết trách mình
[ Vâng vâng kí chủ đại nhân,tôi sẽ giải thích ngắn gọn, tôi thuộc nhóm hệ thống tiểu thuyết sẽ đưa một kí chủ có cùng tên với nhân vật nào đó trong truyện và nhiệm vụ là phải sống sót đến cuối tiểu thuyết nếu cốt truyện bị thay đổi thì người chơi chỉ sống được theo tuổi thọ trong tiểu thuyết ấy thôi]
Đông Phương Mạc Hoa:”... hửm?".
Hệ thống:[ Nãy giờ cô có nghe gì không vậy #_#]
Đông Phương Mạc Hoa:” Có, vậy tiếp theo làm gì “
Hệ thống:[ Trước mặt kí chủ là là 3 lựa chọn : 1 là võ thuật 2 là phương thuốc trị thương 3 là nhân 1.3% số tiền hiện mà kí chủ có. Đến mỗi lần làm nhiệm vụ kí chủ có thể chọn 1 lựa chọn nó sẽ giúp ít cho kí chủ]
Đông Phương Mạc Hoa: “ Vậy chọn cái thứ 3 đi “
Cô chọn dứt khoát khiến E2 bị đơ máy
Hệ thống:[ Gì ? sao cô chọn lẹ vậy không suy nghĩ sao ? Những người trước đều chọn 1 và 2 nhưng kết cục cũng không thoát khỏi cái chết.. mà cô đi chọn 3 chê mạng mình quá dài à, nghĩ lại đi kí chủ.] – E2 cố khuyên Mạc Hoa
Đông Phương Mạc Hoa:” Sống trong xã hội này phải có tiền mới sống được với lại số tiền ở kiếp trước của ta cứ để đó thì uổng lắm cả thanh xuân ta đi kiếm tiền được nhiêu đó lận mà.”
Mạc Hoa xua xua tay về phía E2 với vẻ mặt ' chị đây cần tiền thôi’.
Hệ thống chỉ biết bất lực ...[ Vậy được rồi số tiền hiện tại của người gồm 15 chữ số ]
Đông Phương Mạc Hoa:
” Ngươi đừng bày ra bộ mặt đó, đã trừ hết số tiền lẻ của ta rồi mà còn vậy à”
Hệ thống:[......]
[ Vậy kí chủ hãy kí vào đây để chấp nhận hợp đồng và tôi sẽ gửi người đi liền]
Vừa kí xong cô liền bị hút vào chiều không gian khác mà chưa kịp hỏi thêm gì.
Lượt xem: 474
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ
Số chương: 51/51

Để lại một bình luận