Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi: Chương 1

Giới thiệu

Trong bộ “Sủng em thành hôn” có hai nhân vật được mọi người bàn tán sôi nổi hơn cả cặp nam nữ chính.

Giang Nhược Kiều là mối tình đầu tâm cơ đã bỏ rơi nam chính khi người ta chưa có gì trong tay, dưới vỏ bọc đáng yêu, ngây thơ là bản tính mê giàu ngại khó, tính cách ham hư vinh, làm rất nhiều chuyện khiến người khác tức đến ứa gan.

Lục Dĩ Thành, bạn cùng phòng thời đại học kiêm bạn thân của nam chính, gia cảnh bần hàn, là một nam thần truyền kỳ thời còn học đại học, tính cách ôn hòa hướng nội, khiêm nhường lễ độ.

Một ngày X nào đó, lúc Lục Dĩ Thành đang đi làm thêm thì vô tình nhặt được một thằng nhóc năm tuổi, ánh mắt cậu bé sáng long lanh gọi anh là bố!

Lục Dĩ Thành không biết phải làm sao: “…”

Có ai nói cho anh biết, năm nay anh mới hai mươi mà thôi, sao lại có đứa con trai năm tuổi cho được, hơn nữa, anh chắc chắn bản thân mình chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ ai cơ mà.

Điều đáng sợ hơn lại chính là, khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của bạn thân anh và bạn gái cậu ta, thằng bé lại chỉ tay vào cô bạn gái, mặt mày oán giận mà hỏi anh: “Bố ơi, sao bố còn chưa dẫn con tới gặp mẹ?”

Vài năm sau, đại học A lưu truyền một truyền thuyết, hoa hậu giảng đường của khóa đó đẹp cỡ nào cơ chứ? Đẹp đến mức hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong trường phải trở mặt thành thù vì cô.

Trước tin đồn này, Giang Nhược Kiều chỉ bày tỏ: “Thật ra thì, ngay từ đầu tôi đã không coi trọng hai người đó rồi… nhưng mà, phụ bằng tử quý [*] đó, mọi người tin không?”

Lục Dĩ Thành: “?”

——————

Chú thích:

[*] Phụ bằng tử quý: Cha quý nhờ con, mượn ý từ câu gốc “mẫu bằng tử quý” để chỉ hoàn cảnh của những gia đình đế vương ngày xưa, con trai vinh hiển thì mẹ cũng được thơm lây.


[*] Từ gốc có nghĩa là động vậăn cỏ, là mộthuậngữ được sử dụng phổ biến ở NhậBản để chỉ những người đàn ông dịu dàng, tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp, dễ chịu. Họ thường rấnhúnhátrong các mối quan hệ với người khác phái và không mấy quan tâm tới chuyện yêu đương hay kếhôn.

“Con sói xám đứng trước cửa nhà của ba chú heo con, thổi phì phò vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn không hề hấn gì. Nó tức giận trèo lên mái nhà, định theo đường ống khói để leo vào bên trong. Chú heo úthấy thế thì nhanh chóng đốlửa, đúng ngay lúc sói xám từ trên ống khói đi xuống rơi trúng vào bếp lửa, đuôi của nó bị lửa đốcháy thành tro, nó lập tức co giò bỏ chạy, không dám ức hiếp ba chú heo con nữa.”

Giọng nói du dương của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi từ từ hạ xuống khi kể đến đoạn kếcủa câu chuyện, dỗ người nghe đi vào giấc ngủ.

Chỉ tiếc là đứa bé năm tuổi tinh lực dồi dào, năng lượng tràn trề không gì cản nổi.

Mộcuốn truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng có tên là “Ba chú heo con”, bấy giờ, miệng lưỡi Lục Dĩ Thành đã khô rang, còn cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng nhóc con năm tuổi nằm bên cạnh anh vẫn mang đôi mắsáng ngời, chẳng có dấu hiệu gì là buồn ngủ cả.

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh liếc mắnhìn lên đồng hồ treo tường, đã mười mộgiờ đêm rồi, thể lực của đứa bé này tốđến mức khiến người ta phải tán thưởng không thôi.

“Bình thường thì mấy giờ con đi ngủ?” Lục Dĩ Thành xếp cuốn truyện lại, miếsống mũi và hỏi cậu nhóc.

Cậu nhóc vươn bàn tay mũm mĩm đầy thịcủa mình ra, trên bàn tay còn có năm đồng tiền nhỏ xinh để so với số tám: “Dạ tám giờ rưỡi.”

Đã lâu lắm rồi Lục Dĩ Thành chưa phải trải qua cảm giác lo âu, phiền não như lúc này.

“Vậy tại sao giờ này con còn chưa ngủ?” Lục Dĩ Thành hỏi.

Cậu nhóc bĩu môi trả lời: “Tại vì con chưa uống sữa, tại vì người kể chuyện cổ tích không phải là mẹ!”

Da đầu của Lục Dĩ Thành bắđầu tê dại.

Rốcuộc thì tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, tới tận ngày hôm nay anh cũng không sao hiểu được. Giờ phúnày, bộ não vốn luôn sáng suốt, linh hoạcủa anh cũng phải tối sầm lại.

Lịch trình nghỉ đông, nghỉ hè của mọi năm đều được anh sắp xếp kín mít.

Kỳ nghỉ hè cuối năm hai đại học này cũng không ngoại lệ. Nhờ có sự giúp đỡ của giảng viên nên hiện giờ anh đang làm gia sư cho hai học sinh, mộhọc sinh cấp hai và mộhọc sinh cấp ba, mỗi ngày đều phụ đạo mộtiếng. Bởi vậy mà sau khi kếthúc kỳ nghỉ hè, anh đã tiếkiệm được mộkhoản tiền kha khá.

Mộtuần trước, anh nhặđược mộđứa bé ở bên ngoài vườn hoa của khu chung cư nhỏ ven sông.

Đứa bé này còn gọi anh là “bố“ mộcách trôi chảy.

Mới đầu Lục Dĩ Thành còn cho đó chỉ là trò đùa của thằng bé, mãi cho đến khi nó lấy ra mộchiếc đồng hồ quả quýt.

Đồng hồ quả quýnày là di vậmà bà nội của Lục Dĩ Thành để lại. Lục Dĩ Thành nhớ rõ là anh đã cấnó ở trong rương rấkỹ càng, kếquả là, kể từ khi đưa nhóc con này về nhà cùng mình, anh không tìm thấy chiếc đồng hồ này ở đâu cả. Bắđầu từ lúc đó, Lục Dĩ Thành pháhiện những chuyện đang xảy ra không được bình thường cho lắm.

Đồng hồ quả quýtrong tay nhóc con đúng thậlà di vậcủa bà nội anh.

Chẳng qua là nó không giống với hình ảnh chiếc đồng hồ trong trí nhớ của anh, bên trong đồng hồ quả quýnày có mộtấm ảnh.

Là ảnh chụp mộnhà ba người.

Người đàn ông có khuôn mặthanh tú, đeo kính gọng mỏng, phong thái ung dung, trưởng thành.

Người phụ nữ với mái tóc dài xoăn nhẹ, đẹp đến mức chim sa cá lặn, tựa mộđóa hồng phong tình vạn chủng [*], đôi mắcong cong, khóe môi khẽ nhếch, mộvẻ đẹp khó lòng diễn tả bằng lời.

[*] Phong tình vạn chủng: Chỉ sự quyến rũ tự nhiên của mộngười phụ nữ, là sự quyến rũ toára từ trong cốcách chứ không phải cố tình tỏ ra quyến rũ.

Chính giữa là mộđứa bé khoảng chừng ba tuổi, thân hình mũm mĩm, mặc mộbộ vestí hon cùng mộchiếc nơ thắtrên cổ, đôi mắlanh lợi, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.

Trông có vẻ là mộgia đình ba người cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng có mộvấn đề…

Anh cảm thấy người đàn ông trong tấm ảnh này rấquen mắt, ngoại hình và dung mạo giống anh như đúc, chỉ có điều, người nọ không có những đường néngây ngô như anh.

Người phụ nữ trong tấm ảnh cũng không hề xa lạ với anh.

Trí thông minh của đứa bé năm tuổi này không phải dạng vừa. Lục Dĩ Thành biếđược không íthông tin từ nhóc, chính miệng nhóc nói vanh vách họ tên của bố mẹ, số điện thoại của hai người, thậm chí, đến cả số căn cước của bố mẹ mà nhóc cũng nhớ rõ…

Anh lại hỏi cậu đã đến đây bằng cách nào?

Vẻ mặcủa nhóc hờn dỗi, cậu nói: “Bố còn không biếtại sao thì sao mà con biếđược chứ? Con với A Mẫn chơi mèo bắchuột, con đang trốn trong tủ quần áo của con, A Mẫn vẫn chưa tìm thấy con. Lúc con mở tủ đi ra thì đã nhìn thấy bố rồi!”

“Không đúng, là bố không có đeo mắkính ~”

“Bố ơi, tại sao chúng ta còn chưa về nhà vậy ạ?”

“Có phải mẹ lại đuổi bố ra ngoài rồi không?”

Lục Dĩ Thành có thể lờ mờ đoán được đầu đuôi của sự việc này.

Chỉ là, vẫn còn thiếu mộthủ tục cuối cùng để xác nhận.

Cũng không biếvì sao anh lại tin lời nói của nhóc con mập mạp này, như thể bị ma xui quỷ khiến mà lấy mộítiền để làm giám định DNA.

Kếquả giám định DNA cho thấy anh và nhóc con này thậsự có quan hệ bố con.

?

Có ai nói cho anh biết, sao mộthanh niên hai mươi tuổi như anh lại có mộđứa con tận năm tuổi?

Lúc còn học trung học, giáo viên Tiếng Anh từng đưa lớp anh đến phòng nghe nhìn để xem mộbộ phim có tên là “Hiệu ứng cánh bướm” [1]. Anh thường xuyên nghe thấy mấy bạn học nữ bàn tán về những quyển tiểu thuyếngôn tình nổi tiếng thời điểm đó có tình tiếxuyên không [2], trọng sinh [3] hoặc là xuyên qua mộquyển sách đang hoở thời điểm hiện tại. Lục Dĩ Thành đang phỏng đoán, liệu đứa con trai năm tuổi của anh đã nghịch ngợm thứ gì mà có thể từ tương lai xuyên đến hiện tại. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Lục Dĩ Thành càng nghĩ càng không thể hiểu nổi.

[1] Hiệu ứng cánh bướm: Là cụm từ dùng để mô tả thuyếhỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ vậlý so với điều kiện gốc được nhà khí tượng học Edward Lorenz phábiểu vào năm 1961. Câu nói nổi tiếng của Lorenz về hiệu ứng cánh bướm chính là: “Chỉ cần mộcon bướm đập cánh ở Brazil cũng có thể gây ra mộcơn lốc xoáy ở Texas.”

[2] Xuyên không: Là thể loại truyện có nhân vậchính vì mộlý do nào đó mà xuyên qua thời gian đến với thời đại cách rấxa thời đại mà mình đang sống, có thể là xuyên về quá khứ hoặc xuyên đến tương lai.

[3] Trọng sinh: Là thể loại truyện mà nhân vậchính sau khi chếđi, được đầu thai nhưng vẫn giữ nguyên ký ức của kiếp trước.

Nhưng, chuyện cũng đã xảy ra rồi, suốmộtuần nay, anh cứ có cảm giác anh đang mơ mộgiấc mơ khoa học viễn tưởng, chỉ là, khi mở mắra thì vẫn nhìn thấy đứa bé năm tuổi nằm bên cạnh mình.

Gần mười mộgiờ đêm.

Chơi đùa cả mộngày, rốcuộc nhóc con cũng lười biếng ngáp dài rồi mơ mơ màng màng thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ say sưa, nhóc cứ luôn miệng lặp lại những câu hỏi: “Khi nào thì mẹ mới tới đón con? Con muốn gặp mẹ.”

“Con không chọc mẹ giận mẹ, là do bố mẹ cãi nhau mà, đâu có liên quan tới con. Bố mới là người bị mẹ đuổi ra ngoài, con không có mà ~”

Lục Dĩ Thành thấy đau đầu lắm rồi.

Đến khi cậu nhóc ngủ say thì anh mới ngắm nghía khuôn mặcủa nó.

Lông mi của cậu nhóc này vừa dài vừa dày mà lại còn cong vút, khuôn mặtròn trịa bụ bẫm, hai cánh tay vừa trắng trẻo lại múp míp, giống hệnhư mộcủ sen vậy.

Mặc kệ chuyện này có ly kỳ đến mức nào đi chăng nữa, thì, ngoại trừ việc đối mặra, anh cũng không còn cách nào khác cả.

Lục Dĩ Thành thở dài mộhơi rồi cầm điện thoại đang để trên tủ giường lên.

Mãi cho đến tận giờ phúnày, Lục Dĩ Thành vẫn không thể tin được anh sẽ kếhôn với Giang Nhược Kiều trong tương lai, thậm chí hai người còn có mộđứa con trai.

Vậy, Giang Nhược Kiều là ai?

Học kỳ hai của năm hai đại học, đây chính là cái tên được nhắc đến nhiều nhấtrong phòng ký túc xá của anh.

Mỗi phòng ký túc xá dành cho sinh viên hệ chính quy của đại học A đều là phòng tiêu chuẩn dành bốn người. Kể từ kỳ huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhấđến hiện tại thì không khí phòng ký túc của họ vẫn rấhòa thuận và dễ chịu. Cả bốn người đều rấthích nói chuyện phiếm với nhau, quan hệ thường ngày cũng rấtốt. Nhấlà Tưởng Diên, tính tình thậthà, bấkể là ai cần giúp đỡ thì anh ta đều giúp chẳng nề hà gì. Vậy nên, khi Tưởng Diên nói anh ta đang thích mộcô gái thì mấy người bạn cùng phòng các anh đều bừng bừng khí thế bày mưu tính kế giúp anh ta, so với chuyện yêu đương của bản thân thì còn nhiệtình hơn.

Giang Nhược Kiều là người mà Tưởng Diên thích.

Lục Dĩ Thành còn nhớ rấrõ, vào tối hôm Tưởng Diên nhận được cái gậđầu đồng ý từ Giang Nhược Kiều, gần như anh ta vui đến pháđiên, dưới cái nhìn của dì quản lý ký túc xá, anh ta ôm mộthùng bia đi lên.

Cũng vì anh biếTưởng Diên thích Giang Nhược Kiều nhiều đến cỡ nào nên khi nhìn vào tấm ảnh được khảm trong đồng hồ quả quýt, Lục Dĩ Thành còn nghĩ tới mộkhả năng khác – có khi nào Giang Nhược Kiều còn có cô người em gái song sinh không nhỉ?

Nếu không có nhóc con có trí nhớ kinh người nói ra số thẻ căn cước của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện trong tương lai, rốcuộc là đầu anh đã bị úng bao nhiêu nước mới có thể thích Giang Nhược Kiều?

Giang Nhược Kiều là bạn gái của Tưởng Diên mà.

Bắđầu từ lúc báo danh nhập học, Lục Dĩ Thành đã nổi bậtrong nhóm tân sinh viên, anh mang theo ánh hào quang thủ khoa khối khoa học tự nhiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Dáng người anh hơi gầy, mặc mộchiếc áo thun trắng mà cổ áo gần như mấđi độ đàn hồi do giặnhiều lần, toára hương vị thanh khiếcủa mộthiếu niên, lúc hơi nghiêng người sẽ để lộ ra xương quai xanh tinh tế. Chiều cao mộmétám mươi ba, vai rộng, eo thon, nhìn cả người hệnhư mộcây bạch dương. Sau hai năm vào trường, biệdanh “thiếu niên chay trường” mà mấy đàn chị đặcho vẫn theo anh đến tận bây giờ.

Tính tình của anh khiêm tốn, hướng nội, đối với người khác luôn hòa nhã, thân thiện, giống hệđộng vậăn cỏ, gần như không gây hề gây sự với bấkỳ ai.

Thế nên, thậtình là Lục Dĩ Thành không thể hiểu nổi.

Có phải là sâu trong thâm tâm anh vẫn còn che giấu bản chấxấu xa không?

Lục Dĩ Thành lục tìm trong danh bạ của mình, chỉ có bốn người là nữ.

Mộngười là giáo viên hướng dẫn của anh, hai người là phụ huynh học sinh, người còn lại là người cô đã lấy chồng xa của anh.

Anh cho rằng nếu anh chủ động liên lạc với Giang Nhược Kiều trước thì sẽ phiền phức hơn. Nhưng nhóc con đã nói ra số điện thoại của cô, chỉ là, không biếbây giờ Giang Nhược Kiều có dùng số điện thoại này hay không.

Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Lục Dĩ Thành đã dừng trên màn hình mộlúc lâu, cuối cùng thì anh cũng gửi đi mộtin nhắn: [Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Giang Nhược Kiều không? Tôi là Lục Dĩ Thành, tôi có việc cần tìm cậu.]



Cùng lúc đó, ở Quý Khê đổ mộcơn mưa lớn, xua đi cái nóng oi ả của mùa hè.

Giang Nhược Kiều rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay mở cuốn tiểu thuyếmà em họ của cô đã mua. Đối với cô mà nói, tiểu thuyếcòn hiệu quả hơn cả melatonin [*], chỉ cần đọc hai đến ba trang là buồn ngủ rồi. Đèn ngủ nhỏ trên đầu giường vẫn còn sáng, máy điều hòa cũ trong phòng phára âm thanh vù vù, còn Giang Nhược Kiều thì đã chìm vào giấc ngủ say tự bao giờ.

[*] Melatonin: Là mộhormone tồn tại tự nhiên trong cơ thể người và mộsố động vậkhác, có tác dụng điều hòa nhịp sinh học (thức – ngủ). Ánh sáng là nhân tố giúp điều chỉnh nhịp sinh học, tiếp xúc với ánh sáng sẽ ngăn chặn giải phóng melatonin báo hiệu cho việc thức dậy. Ngược lại, trong bóng tối, cơ thể sẽ tăng tiếmelatonin để chuẩn bị cho giấc ngủ. Mộsố bệnh nhân mấngủ sử dụng melatonin để có giấc ngủ tốhơn.

Trở về quê nhà, được ngủ trên chiếc giường nhỏ này khiến cho Giang Nhược Kiều có cảm giác an toàn.

Chẳng qua là, từ trước tới nay cô chưa từng nằm mơ, thế nhưng, đêm nay lại phá lệ có mộgiấc mộng.

Vẫn là mộgiấc mơ không mấy đẹp đẽ.

Đó là khung cảnh trong mộbữa tiệc rượu, cô nhìn thấy mộđôi nam nữ cách chỗ cô đứng không xa. Người đàn ông mộthân quần áo được cắmay tinh xảo vừa vặn, cả người toára mộluồng khí lạnh như lời cảnh báo “chớ nên động vào” bị mọi người vây xung quanh nịnh nọt. Đôi lông mày tỏ vẻ mấkiên nhẫn, chỉ khi nhìn người phụ nữ đang kéo tay mình, khuôn mặvốn lạnh lùng ấy mới như băng tuyếtan chảy, tình cảm đong đầy và sự yêu chiều trong mắt anh ta khiến người ta chẳng cách nào thốlên thành lời. Mỹ nhân nhỏ nhắn bên cạnh anh ta xinh đẹp đến nỗi làm liêu xiêu lòng người, không biếtại sao cô ấy lại kéo anh ta, kiễng chân ghé vào tai anh nói gì đó. Anh ta nghe xong thì khẽ đặlên trán cô ấy mộnụ hôn như để trấn an.

Trong giấc mơ, Giang Nhược Kiều đã nhìn thấy thế.

Ánh mắsắc bén của người đàn ông đó hướng về phía cô.

Khung cảnh lại thay đổi, cơn mưa bên ngoài tí tách rơi đều từng hạt. Giang Nhược Kiều ôm hai tay trước ngực, chậvậbước đi trên con đường nhỏ, làn váy đã nhuốm màu bẩn thỉu, mái tóc của cô cũng ướđẫm.

Toàn thân cô run lẩy bẩy vì lạnh, khom người, từng bước chân như giẫm phải đinh, khó nhóc cấtừng bước về phía trước.

Độnhiên, mộchiếc xe Bentley màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh cô.

Cửa kính xe từ từ được hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe lạnh lùng nhìn cô rồi buông lời chế nhạo: “Van xin tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em.”



Giang Nhược Kiều tỉnh lại do bị tiếng ồn đánh thức.

Ông bà ngoại của cô đã lớn tuổi, tai cũng không còn tốnhư trước nữa. Hai người đã cố gắng nói chuyện nhỏ hếmức có thể, nhưng vấn đề nằm ở hiệu quả cách âm của nhà cũ quá kém. Sau khi tỉnh dậy, cô duỗi người, theo thói quen cầm lấy điện thoại đang dặtrên tủ đầu giường rồi mở màn hình lên xem.

Ngoài thông báo từ Weibo và những trang web khác, có mộtin nhắn di động cùng vài tin nhắn WeChat.

Tin nhắn di động đến từ mộsố máy lạ.

Tin nhắn trên WeChalà của bạn trai cô gửi tới.

Giang Nhược Kiều “a” mộtiếng rồi mở tin nhắn đó ra xem.

Cô nhíu mày, Lục Dĩ Thành là ai?

Người này tìm cô có việc gì vậy?

Hai người họ có quen biếnhau sao?
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 1108

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 134/134

Yui Hatano Nguyễn Huy Bảo Linh Suzu Honjo Hà Thu iptv m3u8 Tú Quỳnh Viết Linh nghe gì phim79 Kim Thanh vl79 Cô Úc Đình Huy giải trí tổng hợp xem gì Anh Sa Kana Momonogi Hồng Nhung Yu Shinoda Nguyễn Hoa Min Do-yoon Quàng A Tũn Thanh Mai Momo Sakura Trần Vân Tâm An Đình Soạn Đình Duy Yua Mikami link tối cổ radiotruyen vlxx Nguyễn Thành Mayuki Ito truyenngontinh Minami Aizawa giải trí Ai Sayama Đang cập nhật Tuấn Anh Karen Yuzuriha Đình Soạn Thu Huệ vtvgo tv audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com