Hồng Kông (196) Bỉ (28) Philippines (160) Mexico (33) Anh (450) Úc (46) Tây Ban Nha (98) Thụy Sĩ (19) Japan (51) United States of America (228) Nga (21) Hà Lan (26) Nhật Bản (717) Ấn Độ (106) Thái Lan (380) Thụy Điển (19) Canada (100) Việt Nam (2813) Indonesia (40) Hàn Quốc (239) Ý (324) Brazil (36) Mỹ (827) Trung quốc (192) More (27) Malaysia (42) Argentina (18) Nam Phi (20) Âu Mỹ (232) Pháp (388) Đức (68) China (25) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Đài Loan (69) Ba Lan (33)Kẻ Thế Vai Không Muốn Chơi Nữa: Chương 1
Cố Cảnh Nguyện, văn nhã song toàn, tài cao học rộng, là mỹ nhân hiếm có trăm năm mới gặp một lần của Đại Nghi triều, được tôn là Văn Khúc Tinh giáng thế. Dung nhan của y lại có đến tám phần tương tự với “bạch nguyệt quang” năm xưa của Vũ Văn Đế.
Y rất ngoan.
Không những trong triều phụng mệnh quân vương, mà cả trong tư thất cũng chưa từng khước từ, cam tâm tình nguyện làm thế thân, chẳng cầu danh phận.
Thiên hạ đều nghĩ, y si mê hoàng thượng đến nỗi không tiếc bản thân.
Cho đến một ngày- bạch nguyệt quang chân chính quay trở lại.
Cố Cảnh Nguyện vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như thuở nào, không khiến bệ hạ khó xử.
Y vươn vai một cái, chủ động xin xuất kinh: “ngủ cũng ngủ đủ, ân cũng đã báo đủ, giờ là lúc được tự do rồi ^^”
Hoàng đế:? ??
Mãi về sau, Vũ Văn Đế mới hay: người Cố Cảnh Nguyện muốn theo đuổi vốn chẳng phải là hắn.
Người mà y yêu — cũng chẳng phải hắn.
Lại sau nữa, vị cửu ngũ chí tôn kia đã phải quỳ xuống nơi đất lạnh.
—
[Ngoại hình ngọt ngào ôn nhu nhưng thật ra vô tâm vô phế thụ x mỹ cường tàn nhẫn, bá đạo đế vương công]
Ta vì chính ta mà sống.
Thụ mới thực sự là bạch nguyệt quang. Công đã nhận nhầm người, từ đó bắt đầu một đoạn truy thê khổ sở, hối hận không kịp.
—
[Cảnh báo]
1. Phong cách truyện cổ điển, có sinh tử, ngược luyến tình thâm. Cả công lẫn thụ đều từng “tra” theo cách riêng. Kết HE.
2. Tình cảm là chủ đạo. Logic không trọng yếu, tất cả đều phục vụ cho tuyến tình cảm.
3. Truy thê hỏa táng tràng quy mô lớn. Có ngọt, có ngược, mong đem đến trải nghiệm “chua cay ngọt bùi” đủ cả.
4. Chi tiết sinh tử chỉ xuất hiện trong phiên ngoại, chính văn không quá tập trung.
Cuối cùng: bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, phi lời nhuận, vui lòng không mang ra ngoài hay up nơi khác. Đa tạ.
Giữa tiết trời giá lạnh, hiếm hoi mới có nhiều người đến thế, lại toàn là quân gia mình khoác giáp trụ. Tiểu nhị bận rộn bưng món, có kẻ lanh lợi vội vã dâng lên một ấm trà nóng đến bàn chính.
Hơn mười binh sĩ ngồi tản mác vài bàn, chỉ riêng bàn chính có một vị tướng quân mặt mũi dữ tợn, cùng một thiếu niên áo vải.
So với các võ tướng thân hình lực lưỡng, vị công tử này lại có dung mạo vô cùng tuấn tú.
Đây vốn là quan đạo dẫn vào kinh, tiểu nhị mỗi ngày đều gặp đủ hạng người qua lại, vậy mà hôm nay là lần đầu tiên thấy người có dung nhan xuất chúng đến vậy.
Thành thử nhìn đôi ba lần lại không nhịn được nhìn thêm vài lượt, đến khi định ngắm thêm thì đã bị tướng quân cản tầm mắt.
Hoắc Lâm Bình giật lấy ấm trà nóng từ tay tiểu nhị đặt lên bàn, thân vận bạch y ngân giáp, lúc ngồi xuống, giáp trụ cọ vào nhau, phát ra âm thanh trầm đục.
"Xuy! Mẹ kiếp, lạnh thấu xương!" Hoắc tướng quân càu nhàu, hai tay đầy vết chai vì luyện võ lâu năm đang không ngừng cọ xát.
Tiểu nhị thấy thế chẳng dám liếc thêm, vội vàng lui xuống.
Bên cạnh Hoắc Lâm Bình, vị công tử khẽ cười.
"Sao tướng quân lại dọa tiểu nhị?"
Hoắc Lâm Bình quay sang nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, khí chất một trời một vực với mình.
Tay người kia trắng như ngọc, ngón dài như củ hành non, đang cầm lấy đôi đũa.
Trời đã về chiều, dưới ánh nến vàng vọt trong tửu lâu, đôi mắt của y sáng trong như nước giếng sâu, gương mặt đoan chính, như một bức họa sơn thủy tinh tế tuyệt mỹ.
Hoắc Lâm Bình bỗng dưng lắc mạnh đầu.
Hắn rủa thầm: Đã ở cạnh nhau ba tháng, cớ sao mỗi lần thấy Tiểu Cố đại nhân vẫn cứ ngẩn người vậy trời?!
Giữa đám quân sĩ khoác giáp nặng nề, chỉ mình Cố đại nhân là mặc thường y.
Một bộ áo màu trắng sữa. Trang phục như dân thường. Thế nhưng người này lại là kẻ nổi bật nhất nơi đây.
Một phần bởi dung mạo như thần tiên hạ phàm. Lại bởi khí chất trầm ổn như suối sâu, thong dong khoan thai.
Suốt dọc đường, y bị người nhìn không ít.
Còn hắn thì không biết đã chắn cho y bao nhiêu lần đào hoa rồi nữa.
Hoắc Lâm Bình âm thầm nghĩ, dung mạo thế này, ai nhìn chẳng động lòng?
Chẳng trách Bệ hạ lại...
Hắn rót cho mình một chén trà nóng.
Rồi tiện tay rót cho Cố Cảnh Nguyện một chén, cười nói vu vơ: "Hè còn chưa đi bao lâu, giờ đã tuyết bay rồi."
Cố Cảnh Nguyện hơi khựng tay: "Năm nay tuyết đến sớm."
"Phải đó," Hoắc tướng quân cảm thán, "Mẹ kiếp, thời gian trôi nhanh thật."
Cố Cảnh Nguyện khẽ nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt trong veo như nước mùa xuân, thoáng ý cười.
Y nói: "Tướng quân, ăn nói cho nhã nhặn chút."
Người thanh nhã thoát tục như Cố đại nhân vậy mà lại mang một đôi mắt đào hoa tự nhiên vương sắc xuân.
Chỉ cần liếc mắt, như mang theo hơi ấm đầu xuân phơi phới.
"Ha ha ha..." Hoắc Lâm Bình tự biết bản thân lại thất thần, bật cười gượng, tay vò tóc loạn xạ.
"Lúc rời kinh cũng nói sẽ học lễ nghi từ Cố đại nhân, ta cũng có thử mà. Nhưng cái tánh thô lỗ này, không sửa nổi đâu." Hắn một hơi uống cạn trà trong chén, lại rót đầy, hỏi Cố Cảnh Nguyện: "Đại nhân có muốn uống tí không? Cho ấm người."
"Không cần, đa tạ." Cố Cảnh Nguyện mỉm cười đáp.
Đôi môi đỏ răng trắng, phong thái động lòng người. Nhưng một khi nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cong cong, ánh nhìn nhu hòa như gió xuân, lại khiến người ta chẳng nỡ rời mắt, càng không nỡ không thân cận.
Hoắc Lâm Bình không nhịn được mà mở lời với Cố Cảnh Nguyện: "Chờ ăn xong chúng ta lại phải lên đường, độ một canh giờ nữa là đến kinh rồi. Suốt dọc đường này được đại nhân chỉ dạy nhiều điều, sau khi hồi kinh... mong đại nhân bảo trọng."
Nói đến đây, trong lòng Hoắc Lâm Bình không khỏi dâng lên chút buồn thương.
Nghĩ đến sau khi hồi kinh, đừng nói là cùng bàn ăn bữa cơm, đến cảnh ngộ lúc ấy sẽ ra sao cũng chẳng thể đoán được...
Hắn là võ tướng, xưa nay vốn chẳng mấy để mắt đến đám văn nhân tay yếu chân mềm.
Thế nhưng Cố đại nhân... lại là ngoại lệ.
Trước đây, khi bệ hạ phái Cố đại nhân đi điều tra vụ quan Đốc Hà tham ô, Hoắc Lâm Bình phụng mệnh hộ tống, trách nhiệm là bảo vệ sự an toàn của y.
Không ngờ lại gặp đúng lúc nước lũ hoành hành, suốt dọc đường gian truân trắc trở, Tiểu Cố đại nhân còn bị thương.
Đến khi dưỡng thương khỏi, mọi chuyện được tra xét rõ ràng, hai người mới quay về kinh. Tính ra cũng đã ba tháng trôi qua.
Ba tháng ấy, tình cảm của Hoắc Lâm Bình đối với Cố Cảnh Nguyện đã từ chỗ đơn thuần là "bảo vệ" chuyển thành muốn kết giao, thậm chí là sâu đậm hơn thế.
Không chỉ mình hắn, toàn bộ binh sĩ dưới trướng đều không ai không tán dương Cố đại nhân tài trí hơn người, phẩm hạnh thanh cao.
Cố đại nhân không chỉ trị được tham quan, mà còn trị được thuỷ hoạn.
Bên ngoài nhìn yếu đuối, nhưng bên trong lại hào sảng can trường. Ngay cả khi bị thương cũng chưa từng trách cứ các hộ vệ thất trách. Trên người y không có nửa phần kiêu ngạo thường thấy ở đám công tử quyền quý chốn kinh thành.
Theo lời mọi người: "Ở cạnh Cố đại nhân lâu rồi, bất kể văn hay võ, đều thấy thật dễ chịu."
Chỉ tiếc rằng, một người như Cố đại nhân... văn tinh của triều Đại Nghi, trăm năm khó gặp một lần...
Lại... lên long sàng của bệ hạ rồi.
...
Trong lòng Hoắc Lâm Bình cuộn trào tâm tư, nhưng sợ để Cố đại nhân nhận ra điều gì, đành vội dời mắt nhìn đi nơi khác.
Nào ngờ Cố Cảnh Nguyện lại mỉm cười, tiếng cười trong trẻo mà sảng khoái: "Hồi kinh thì đã sao? Chẳng lẽ sẽ không gặp lại? Nếu tướng quân có lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta uống rượu."
"Thật sao?!" Hoắc Lâm Bình ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lộ rõ vui mừng.
"Tự nhiên là thật." Cố Cảnh Nguyện mỉm cười đáp.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong quán rượu chủ quán nhóm lửa lò.
Dưới ánh lửa hừng hực, gương mặt sắc nét của Cố Cảnh Nguyện bập bùng lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn tuấn mỹ như cũ.
Tiểu Cố đại nhân da trắng không râu, làn da mịn màng bóng nước, như một khối ngọc hoàn mỹ không tì vết.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc, bên xương mày bên phải cách tầm nửa tấc có một vết sẹo.
Đó là một vết đỏ.
Không dài.
Nhưng rất sâu.
Nhìn qua như để lại từ rất lâu, nổi bật rõ ràng, song lại chẳng hề làm nhan sắc của y giảm đi nửa phần.
Ngược lại, mỗi lần Cố đại nhân mỉm cười, đôi mắt đào hoa ánh lên xuân ý, khóe mắt hơi cong, vết sẹo trên xương mày như nét chấm phá tuyệt diệu, càng khiến dung mạo y thêm phần diễm lệ.
Hộ Lâm Bình nhìn vết sẹo ấy, bất giác lại nhớ tới một chuyện: trong lòng Bệ hạ có một người là "bạch nguyệt quang".
Chuyện này trong triều ngoài triều, người người đều rõ.
Chỉ bởi vì vị "Bạch nguyệt quang" ấy, mà bệ hạ có thể gạt bỏ áp lực từ toàn thể triều thần, nhiều năm không lập hậu, cũng chẳng tuyển phi.
Ai ngờ một vị đế vương nổi danh bạo liệt, lấy pháp trị quốc như Vũ Văn Đế, lại là kẻ si tình đến thế?
Nghe đồn người ấy là hoàng tử của nước Nhung phương Bắc, là cố nhân bệ hạ gặp khi còn thiếu niên vân du.
Nghe đồn người ấy cũng có một vết sẹo ngay trên xương mày.
Nghe đồn Cố đại nhân...
Chính là bởi vì vết sẹo ấy, mới được lên long sàng.
Dung mạo của Cố đại nhân, có đến tám phần giống với vị bạch nguyệt quang kia.
Dùng chút lương khô qua loa, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Đường về kinh xa xôi, vậy mà họ chỉ mất chưa đến nửa tháng để hồi triều, dọc đường không lúc nào không là gió sương táp mặt, cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt.
Kỳ thực cũng chẳng cần gấp đến vậy.
Chỉ bởi vì vụ án hai dòng sông vừa xử lý xong, trong kinh liền có mật chiếu truyền đến, khẩn thiết yêu cầu Cố đại nhân lập tức hồi kinh.
Triều đình gấp gáp như vậy, vì nước phía nam là Xương Quốc phái sứ giả đến, danh nghĩa là giao lưu văn hóa, nhưng trên thực chất là muốn đấu văn, tỷ thi thơ phú.
Đại Nghi triều ta vốn trọng võ khinh văn, dựa vào sức mạnh mà lập quốc, trị quốc.
Còn Xương Quốc tuy quốc lực không bằng, nhưng lại lấy văn trị dân, nhân tài lớp lớp, thậm chí người người đều biết chữ, học thức sâu rộng.
Nếu thật sự tỷ thí, tất Đại Nghi sẽ thua.
Mà Đại Nghi là chủ trung nguyên, dù thế nào cũng không thể để mất thể diện.
Mà kẻ có thể lấy một địch trăm, chống đỡ được thể diện này-
Chỉ có Cố Cảnh Nguyện.
Chỉ có y.
Bởi vậy nên ba lần giục bảy lần hối, mới khiến đoàn người ngày đêm gấp rút lên đường, nhiều ngày chưa từng có một giấc ngủ yên ổn.
Cố Cảnh Nguyện lên xe ngựa, thân còn mang thương chưa lành, lại thêm đường xa dằn xóc, cả người gầy đến độ như chỉ cần một cơn gió là sẽ bị cuốn đi.
"Mấy hôm nay gấp rút trở về, Cố đại nhân chưa từng nghỉ ngơi." Đám binh sĩ đi sau xe ngựa khẽ thì thầm.
"Còn không phải sao, chúng ta da dày thịt thô chịu được, đại nhân thì thân mang thương tích... Bệ hạ cũng thật là, Cố đại nhân vừa hoàn thành nhiệm vụ, đã lại bắt quay về đấu văn. Dù có ba đầu sáu tay cũng phải được nghỉ chứ!"
Lượt xem: 343
Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Truyện Chữ
Số chương: 80/80

Để lại một bình luận