Khuất Phục

Vu Thần Kỷ Vu Thần Kỷ

TXT 1903/1903 680 Theo dõi 0

Khuất Phục: Chương 1

Edit: Spring13 / Beta: Sam
Thể loại: hiện đại, ngọt, hào môn
Độ dài: 85 chương + ngoại truyện song song (15c)
Bìa: mmoc | artist 花花洛

Giữa hai người vốn chỉ là một cuộn hôn nhân thương nghiệp, vậy thì nói chi đến cảm tình???

Sầm Niệm cùng với Tiêu Tân Thâm mặt ngoài đều tôn trọng nhau, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra được cặp vợ chồng trên danh nghĩa này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Mà cũng thật sự là vậy, vì Sầm Niệm còn âm thầm tìm luật sư thương nghị về ly hôn.

Trong lúc mọi người bóng gió đoán xem hai người họ khi nào sẽ đường ai nấy đi thì bỗng nhiên một vụ tai nạn xe cộ đột nhiên xảy ra khiến Sầm Niệm mất trí nhớ.

Sau khi cô tỉnh lại, toàn thân Tiêu Tân Thâm tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo đứng trước mặt cô, sắc mặt anh lạnh lùng chẳng mang theo chút dịu dàng hỏi: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”

Sầm Niệm chẳng những không châm biếm đáp lại, ngược lại khóe miệng cô dẹt ra, trong giây lát gò má trắng ngần lấp đầy nước mắt: “Ông xã vì sao anh phải hung dữ với em!”

*

Tiêu Tân Thâm tốn sức tạo ra cuộc hôn nhân hữu danh vô thực nhiều năm này, cho dù biết Sầm Niệm không yêu anh, anh vẫn giả vờ không biết.

Để không nhìn thấy khuôn mặt châm chọc khiêu khích của Sầm Niệm đối với mình, anh đã từng làm đệ tử tục gia trong chùa, cũng từng ra nước ngoài một năm trời.

Nhưng đợi đến khi có tin tức Sầm Niệm tìm luật sư ly hôn, ngay lúc anh không thể chịu đựng được nữa chuẩn bị buông tay thì Sầm Niệm mất trí nhớ, hơn nữa tiềm thức của cô còn cho rằng tình cảm hai người rất tốt, là cặp vợ chồng đằm thằm.

Sau đó ——

Tiêu Tân Thâm thấy Sầm Niệm ôm mình làm nũng, anh nhắm mắt lại ôm cô thật chặt.

Đáng lắm, anh khuất phục bởi sự dịu dàng của cô, bảo anh lên núi đao xuống biển lửa anh cũng bằng lòng.

[không có ngoại tình, sạch tâm sạch thân]


Edit: Spring13

Giây phúcuối cùng trước khi Sầm Niệm đi ngủ là còn đang học thuộc lòng từ đơn.

Từ đơn xoay chuyển trong đầu, chữ cái trên sách giáo khoa bắt đầu mơ hồ. Đầu Sầm Niệm ngày càng choáng váng, “bộp” một tiếng ngã trên bàn học.

Không biếđã ngủ bao lâu, Sầm Niệm tỉnh lại bởi ánh sáng mãnh liệtrước mắt. Cô theo phản xạ muốn dùng tay che chắn ánh sáng, trên mu bàn tay còn đang truyền dịch, chiếc bình treo chạm vào cộtreo phára tiếng vang lanh lảnh theo động tác của cô.

Sầm Niệm hoàn toàn tỉnh táo.

Trước mắlà mộcăn phòng rộng lớn, cách trang hoàng màu xanh trắng trông hòa nhã lại sạch sẽ, ánh sáng êm dịu sáng sủa.

Không phải khu dân cư cũ kỹ của cô.

Rấnhiều bác sĩ và y tá vây quanh cô, một vị bác sĩ thu lại đèn pin mà ban nãy dùng để xem xéđồng tử của cô.

“Kiểm tra nhịp tim mộchút…”

Kiểm tra liên tục một hồi lâu mới chấm dứt, sắc mặcăng thẳng của các bác sĩ y tá đều thả lỏng rấnhiều.

Sầm Niệm nhìn một đám bác sĩ y tá trước mặt đang vây quanh mình, trong lòng cô nghi hoặc.

Ngay sau đó, bác sĩ lại hỏi cô rấnhiều vấn đề vặvãnh. Tuổi tác của cô, tên họ của cô, cô đều trả lời từng cái một.

Bác sĩ nghe được câu trả lời của Sầm Niệm, sắc mặlại ngày càng nghiêm túc. Sau đó ông ta lại hỏi: “Cô gặp tai nạn xe cộ, cô còn ấn tượng không?”

Sầm Niệm nghe vậy, đầu óc ngớ ra vài giây. Cô hỏi ngược lại: “Tôi gặp tai nạn xe cộ?”

Xảy ra sự cố quan trọng, não bộ con người xuấphátừ sự bảo vệ sẽ tự động quên đi mộsố đoạn ngắn trước khi xảy ra sự cố, việc Sầm Niệm không nhớ rõ mình đã gặp tai nạn xe nằm trong dự kiến của bác sĩ.

Bác sĩ: “Phải, bây giờ cô hãy nhớ lại xem, cô có còn nhớ trước khi xảy ra tai nạn cô đang làm cái gì không?”

Sầm Niệm không cần nhớ lại, cô nhớ rấrõ: “Tôi đang ở nhà học thuộc lòng từ đơn.”

Cây bútrong tay bác sĩ khựng lại trên giấy, y tá nghe vậy cũng nhìn sang Sầm Niệm. Mọi người nhìn khuôn mặt đơn thuần của cô, ngây thơ chẳng biếxảy ra chuyện gì, cô hơi sợ hãi hỏi: “Tôi ngủ rất lâu hả? Hay là…”

Bác sĩ: “Không có, cô chỉ hôn mê ba tiếng đồng hồ. Cô còn nhớ thời gian cụ thể trước khi hôn mê không?”

Sầm Niệm: “Ngày 30 tháng 12 năm 2013.” Cô đã hẹn với Trì Nghênh Nghênh hôm sau đi tới trung tâm thành phố xem pháo hoa đêm giao thừa, vậy nên cô nhớ rấrõ.

Mấy y tá trẻ bên cạnh nhìn ngày tháng trên bản bệnh án, bốn con số viếrõ rành rành —— 2019, bọn họ ngược lại dùng ánh mắthông cảm quan sáSầm Niệm.

Ở đây không ai không biếSầm Niệm, gần như đều đã nghe sự tích một bước bay lên trời của cô.

Hai năm trước, nhà họ Tiêu quyền quý ở thành phố Bắc Kinh luôn kín tiếng đã xảy ra hai sự kiện lớn.

Chuyện thứ nhấlà cậu hai nhà họ Tiêu, Tiêu Tân Thâm, cưới mộcô gái gia thế bình thường. Chuyện thứ hai là cậu ba nhà họ Tiêu “chếyểu” độnhiên “chếmà sống lại”, tuyên bố với bên ngoài là sinh sống ở nước ngoài thời gian dài. Sau chuyện này mọi người đều rõ ràng, chẳng qua là đón về đứa con riêng, tìm một cái cớ danh chính ngôn thuận mà thôi.

Trái lại người người càng hăng say thảo luận về cuộc hôn nhân của Tiêu Tân Thâm. Mộnăm trước Tiêu Tân Thâm đi Luân Đôn, bên ngoài không ngừng lan truyền tình cảm hai người ngày càng phai nhạt, thậm chí còn có tin tức ly hôn.

Hôm nay rốcuộc nhìn thấy người thật, rấxinh đẹp, cho dù lúc hôn mê khuôn mặkia cũng khiến người ta nhìn ngắm nhiều lần, còn có cái túi Hermes Himalaya bị vụ tai nạn kia làm tan tành, nhìn thấy mà đau nhói. Có điều mộchiếc túi cả triệu ở trong mắcon dâu nhà họ Tiêu thì không đáng nhắc tới.

Nghĩ vậy, trong lòng những cô y tá trẻ vừa hâm mộ lại ghen tị.

Thế nhưng vụ tai nạn đã xảy ra nửa ngày trời, chồng vẫn chưa đến thăm cô, xem ra tình cảm rạn nứlà sự thật.

Sầm Niệm vừa thốra lời, trong phòng bệnh độnhiên im lặng, mọi người đồng loạnhìn cô. Hai cô y tá trẻ trao đổi ánh mắt, chuyện gặp tai nạn mấtrí nhớ sẽ không phải là thủ đoạn để giữ chân cậu hai nhà họ Tiêu chứ.

Sầm Niệm đương nhiên không biếnhững người trước mặmang tâm tư gì, cô dè dặhỏi: “Tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

Ánh mắmọi người nhìn cô rấkỳ lạ, thái độ cũng thận trọng khách sáo, Sầm Niệm loáng thoáng cảm thấy không thích hợp.

Bác sĩ: “Đương nhiên rồi, chỉ là não bộ của cô gặp chấn động nhỏ, đụng đầu thôi.”

Sầm Niệm gật đầu: “Vậy xin hỏi, ba tôi có ở đây không? Ông ấy đã biếtin tôi gặp tai nạn chưa?”

Cô và ông Sầm sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cuộc sống khó khăn nhưng trải qua rấvui vẻ, cô đang vào giai đoạn chạy nước rúquan trọng nhấcủa cấp ba, xảy ra chuyện thì ông khẳng định rấbuồn bã.

Bác sĩ: “Cô Sầm, chúng tôi tôn trọng ý kiến của ngài Tiêu nên tạm thời vẫn chưa thông báo với ông ấy. Cô yên tâm, có việc cần cô có thể gọi y tá giúp đỡ, có yêu cầu gì cô cứ nói ra.”

Bệnh viện tư nhân do Tiêu thị nhập cổ phần, đương nhiên đáp ứng mọi yêu cầu của thiếu phu nhân của mình.

Sầm Niệm: “Ngài Tiêu? Ngài Tiêu nào? Là người đụng phải tôi sao?”

Y tá trẻ ở bên cạnh đang ngồi lê đôi mách trong lòng hồi lâu độnhiên tiếp lời: “Không phải, ngài Tiêu là chồng của cô.”



Lời vừa thốra, cả phòng bệnh đều im lặng. Bác sĩ ném ánh mắcảnh cáo về phía y tá, cô ta mau chóng ngậm miệng.

Sầm Niệm cảm thấy nhấđịnh có vấn đề, chồng cô từ đâu ra, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ngài Tiêu từ miệng cô y tá kia cô đều nhức đầu đến mức sắp nổ tung.

Cô lại cầm lấy chiếc gương đặtrên ngăn tủ nhỏ nằm ở đầu giường. Sầm Niệm soi gương hơn mười phút, cô vẫn khiếp sợ kinh ngạc. Hồi cấp ba vì thuận tiện cô luôn để tóc ngắn, nhưng người phụ nữ trong gương có mái tóc dài đen nhánh xõa ra tới vòng eo. Tấm gương rấsạch sẽ, khi chớp mắSầm Niệm có thể thấy rõ ràng lông mi rung rung. Cô vươn tay sờ má mình, người ở trong gương làm ra động tác y chang cô.

Người phụ nữ trong gương mang khuôn mặgầy gò, đôi mắhạnh xinh đẹp động lòng người, mũi cao, bờ môi mỏng hơi mím lại trông hơi tái nhợt. Hai má cô rõ ràng có chúphúng phính, nhưng cô ở trong gương lại có chiếc cằm gầy kéo căng. Không mang vẻ non nớmà có thêm mấy phần trưởng thành, quen thuộc lại xa lạ, ánh mắcũng giống như ao tù nước đọng.

Sầm Niệm kéo tóc mình, kéo theo băng gạc quấn trên đầu.

“Ss ——” tóc dài vậy đã qua bao lâu rồi?

Thậlà đáng sợ, mọi thứ đều thậđáng sợ. Thời gian không biếtrôi qua bao lâu, nhưng khẳng định không còn là năm 2013 mà cô tưởng.

Sầm Niệm nhìn người trong gương, càng ngày càng cảm thấy lạ lẫm.

“Bộp” một tiếng cô úp tấm gương trên giường.

Ba cô đâu? Ba cô chỉ có một đứa con gái là cô. Bác sĩ không phải nói cô chỉ ngủ ba tiếng thôi sao? Sầm Niệm suy nghĩ sự việc mà bắt đầu đau đầu, trong đầu độnhiên hiện ra mộý nghĩ đáng sợ ——

Bệnh viện này không thể tin, bác sĩ cũng không tin được.

Sầm Niệm đã truyền dịch xong, cô nắm chắc quy luật, bác sĩ cứ một giờ đến kiểm tra phòng một lần.

Vừa rồi bên ngoài đổ xuống mộtrận mưa to, tiếng sấm mãnh liệt. Đợi hếmưa rồi, bầu trời cũng phủ thêm màu mực. Trong phòng bệnh chỉ để lại mộngọn đèn đầu giường yếu ớt, chiếu sáng phòng bệnh trống trải lạnh lẽo.

Chín giờ, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng rồi rời khỏi, Sầm Niệm liền xuống giường. Cô còn nhớ, tấm thẻ đeo trước ngực bác sĩ viếbệnh viện XX Bắc Kinh, cô không ở thành phố Giang.

Sầm Niệm quyếđịnh trước hếkhông nghĩ nhiều như vậy, những việc đó khi tìm được ông Sầm rồi hẵng hỏi, ông khẳng định sẽ không lừa cô. Cô ở thành phố xa lạ, hoàn cảnh không quen thuộc, trong lòng đều là nỗi sợ hãi.

Phòng bệnh của bệnh viện tư nhân này còn lớn hơn căn nhà của Sầm Niệm, cô đi loanh quanh mấy vòng mới tìm được một cái túi đã rách návà di động nằm bên trong. Sầm Niệm lại lục lọi, tìm được thẻ căn cước của mình.

Nhưng mà cô thấy mình cũng nghèo quá nhỉ? Sao trong túi chẳng có đồng nào cả.

Sầm Niệm cầm di động nhìn kỹ càng, dấu hiệu sau lưng là quả táo, nhưng mà chẳng thấy núhome, màn hình và ốp lưng cũng đã bị vỡ.

Sầm Niệm chưa từng sử dụng di động đắtiền như vậy, nhưng cô nhớ Apple có một cái núhình tròn, nhưng chiếc di động này không có. Sầm Niệm tìm được núkhóa màn hình, cô bấm xuống.

Màn hình sáng lên.

“Phụt.” Chiếc di động trải qua tai nạn xe cộ rốcuộc vẫn không thể kiên trì, cuối cùng không mở lên được. Nhưng Sầm Niệm nhìn thấy rõ ràng thời gian trên màn hình di động là năm 2019, hình nền là ảnh chụp chung với mộngười đàn ông, nhưng còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt thì di động đã hỏng mất.

Sự việc phátriển ngày càng kỳ quái, Sầm Niệm suy nghĩ kỹ càng nhưng đầu lại bắt đầu đau.

Thôi đi, chạy trước rồi nói, bệnh viện u ám trống trải, mộmình cô rấsợ hãi. Cô đã có kế hoạch rồi, chạy ra bệnh viện liền gọi điện cho ông Sầm, bảo ông tới đón mình.

Trên giá áo phòng bệnh treo mộchiếc áo khoác ngoài màu đen, Sầm Niệm mặc vào người. Áo khoác dài đến mắcá chân, vừa khéo che khuấđồ bệnh nhân của Sầm Niệm, chỉ lộ ra một đoạn ống quần, không dễ dàng bị phát hiện. Cô thậcẩn thận kéo ra cửa phòng bệnh, thò đầu nhìn.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng y tá biến mấở chỗ rẽ, Sầm Niệm mở cửa ra, nhanh chóng chuồn ra ngoài. Cô thuận lợi tìm được thang máy, đi thẳng xuống lầu một.

Sầm Niệm mang dép đi trên mặnền đá cẩm thạch bóng loáng của đại sảnh lầu một, áo khoác oversize bao bọc thân hình nhỏ nhắn của cô. Cô từ sau mộcây cộnhảy sang phía sau mộcây cộkhác, cô cúi đầu cố gắng không để người khác phát hiện ra mình. Cô đã đi vài vòng nhưng vẫn chưa tìm được cửa chính nằm ở đâu.

*

Thân xe Maybach dáng thuôn màu đen lướqua bóng đêm, rốcuộc tới cổng bệnh viện, Chu Nham cẩn thận đạp thắng.

“Tiêu tổng, tới bệnh viện rồi.”

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau nghe vậy mở mắt ra, anh lấy áo khoác nằm bên cạnh vắtrên cánh tay, giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ Grandmaster Chime xác nhận thời gian.

Chu Nham giúp anh mở cửa xe.

Đôi chân dài của Tiêu Tân Thâm bước xuống, giày da màu đen dẫm trên mặt đấướsũng sau cơn mưa to, khí chấmạnh mẽ, dáng người cao to đứng thẳng tắp.

“Cậu về trước đi, ngày mai hẵng báo cho mẹ tôi biết.”

Chu Nham ngầm hiểu: “Vâng, Tiêu tổng.”

Bắđầu từ khi nhận được cú điện thoại của bệnh viện, thần kinh của Chu Nham vẫn luôn căng thẳng. Lúc ấy Tiêu Tân Thâm đang dự mộcuộc họp cấp cao, sau khi Chu Nham thuậlại nội dung cuộc gọi cho anh, anh trực tiếp gián đoạn cuộc họp.

Tới sân bay rồi, máy bay công vụ khẩn cấp đến trễ nửa tiếng bởi vì thời tiết.

Chu Nham làm trợ lý của Tiêu Tân Thâm đã được hai năm, lần đầu tiên anh ta nói ra một câu không mang đầu óc nhấtrong lúc làm việc: “Tiêu tổng, anh yên tâm, thông tin từ bệnh viện nói phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là tạm thời hôn mê, vừa rồi luậsư Trần gọi điện đến, hỏi anh ly…”

Phòng chờ máy bay công vụ nằm ở phía Nam trong cùng sân bay, thường ngày hiếm có người đủ tư cách tiến vào, giờ phúnày ngoài Chu Nham và Tiêu Tân Thâm thì không có bóng ai khác.

Tiêu Tân Thâm chậm rãi đặxuống tách cà phê trong tay, ngón tay anh gập lại gõ trên cái tách lạnh lùng liếc nhìn Chu Nham.

Chu Nham nhìn thấy vẻ cảnh cáo trong ánh mắTiêu Tân Thâm, anh ta lập tức ngậm miệng, toàn thân khẩn trương cao độ. Cho tới khi đến cổng bệnh viện, nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đi vào cửa chính bệnh viện, tâm trạng căng thẳng của Chu Nham mới trở lại bình thường mộchút.

Gần đây nội bộ Tiêu thị rối ren bấổn, đứa con riêng Tiêu Tân Viễn của nhà họ Tiêu được đón trở về, ba của Tiêu Tân Thâm đã bí mậtới bệnh viện nhiều năm, sau đó chỉ có thể sống qua ngày với xe lăn, bởi vậy việc này liền trở thành mộcuộc đấu tranh rõ ràng.

Hơn nữa tai nạn xe của thiếu phu nhân, không biếlà ngoài ý muốn hay là…

Chu Nham thở dài, đạp chân ga rời khỏi.



Sầm Niệm lại quay trở về thang máy.

Buổi tối, tuy rằng bệnh viện trang hoàng lộng lẫy nhưng vẫn không thể che giấu vẻ u ám. Sầm Niệm ngẩng đầu nhìn thấy mộchiếc đèn treo thủy tinh thậlớn, cô thở dài một hơi. Trời ơi, bệnh viện này sao lại giống như mê cung thế, rốcuộc phải làm sao đi ra ngoài đây.

Lúc này lại có mộy tá đi ngang qua.

Sầm Niệm vội vàng trốn sau cây cột. Cô y tá dừng bước chân, mộngười đàn ông mặc áo sơ mi màu đen gọi y tá lại nói vài câu, y tá chỉ về phía thang máy cho anh.

Sau khi y tá rời khỏi, Sầm Niệm đi nhanh tới phía sau người đàn ông.

“Xin hỏi cửa chính bệnh viện nằm ở đâu thế?”

Người đàn ông nghe tiếng, chậm rãi quay đầu đối mặvới Sầm Niệm. Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, Sầm Niệm thậm chí có thể ngửi được mùi gỗ linh sam thoang thoảng trên người anh.

Chẳng biếtại sao, Sầm Niệm cứ cảm thấy khí chấngười này quá mạnh mẽ, cái bóng của anh như là có thể đè ép cô không thở nổi, khiến cô hoảng loạn.

Vóc dáng Sầm Niệm không tính là thấp, nhưng so với Tiêu Tân Thâm mang chiều cao mộmétám lăm thì cô vẫn thua kém.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra mộnụ cười hiền lành.

Hỏi lại lần nữa ——

“Xin hỏi cửa chính bệnh viện nằm ở đâu thế?”

Người đàn ông có khuôn mặtựa như tác phẩm nghệ thuật, toàn thân tản ra khí chấcao ngạo. Ngay cả sợi tóc cũng gọn gàng tinh tế, chiếc mũi cao thẳng, chiếc cằm tựa dao gọt, vừa thấy là biếkhông phải người cùng mộthế giới với Sầm Niệm.

Hầu kếanh chuyển động, không có ý trả lời Sầm Niệm.

Sau khi Sầm Niệm cúi đầu cô lại lặng lẽ giương mắlên, nhịn không được nhìn anh thêm lần nữa. Ánh mắhẹp dài của Tiêu Tân Thâm hơi híp lại, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Sầm Niệm, anh chẳng nói lời nào.

“Anh này.” Sầm Niệm lại lễ phép thêm tiền tố.

“Xin hỏi…”

“Sầm Niệm.” Người đàn ông trước mặt độnhiên cấtiếng ngắlời cô, giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị đến mức Sầm Niệm không nhịn được mà run rẩy.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 777

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 85/85

Hồng Nhung Đình Duy Cô Úc Viết Linh Nguyễn Thành Nguyễn Huy nghe gì Đình Huy Nguyễn Hoa vl79 Ai Sayama Momo Sakura Đình Soạn truyenngontinh Đình Soạn Karen Yuzuriha xem gì Min Do-yoon Kim Thanh vlxx Trần Vân phim79 vtvgo tv radiotruyen Mayuki Ito Quàng A Tũn link tối cổ Anh Sa Kana Momonogi Yu Shinoda Minami Aizawa Hà Thu Thanh Mai Tâm An giải trí Tuấn Anh iptv m3u8 Yui Hatano Yua Mikami Suzu Honjo Bảo Linh Thu Huệ giải trí tổng hợp Đang cập nhật Tú Quỳnh audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com