Lay Động Tiếng Lòng

Lay Động Tiếng Lòng: Chương 1

Lay động tiếng lòng.

Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái.

Số chương: 89 chương + 4 ngoại truyện.

Thể loại: Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Hỗ công, Đô thị tình duyên.

Cô bé đáng yêu, ngây thơ, dễ đỏ mặt vs yêu nghiệt da mặt dày, gợi cảm, vô cùng sủng thê.

Văn án

Suốt hai mươi năm qua, Kha Nhược Sơ là đứa sống không có tiền đồ mà. Một đêm nọ, ở quán bar nhân lúc say rượu lại đi cưỡng hôn một người phụ nữ xinh đẹp, sau đó thì chạy trối chết…

Không bao lâu sau, hai người gặp nhau ở bệnh viện.

Trong nội tâm của quý cô Kha điên cuồng gào thét: Không nhìn thấy tôi không nhận ra tôi….

Thịnh Như Ỷ nhìn cô gái nhỏ đứng ở trước mặt mình với đôi má ửng hồng, nhịn không được mà trêu ghẹo cô gái nhỏ, đôi môi để ở bên tai thì thầm, “Chiếm tiện nghi của tôi, còn vờ như không quen biết sao?”

Thịnh Như Ỷ đã ba mươi tuổi, luôn tự hào là người từng trải trong tình yêu, có cuộc tình sóng gió mà mà chưa gặp qua chứ? Cho dù có đang trong một cuộc tình nào đó thì cũng chưa bao giờ chạm vào cảm xúc cuối cùng của cô, hơn nữa cô còn một cái nguyên tắc thép: Tuyệt đối không bao giờ yêu đương với người nhỏ tuổi.

Sau này, có người thấy Thịnh Như Ỷ và một cô gái hôn nhau cuồng nhiệt ở bên ngoài trường học, vẻ mặt của quý cô Thịnh vô cùng say mê, vô cùng thâm tình….

1.    Bối cảnh đồng tính có thể kết hôn, không có chuyện phản đối come out.

2.    Câu chuyện về một cô gái ngoan hiền cùng với một bá đạo tổng tài, nữ chủ dễ khóc hay đỏ mặt.

3.    Truyện ngọt sủng, có chút khúc mắc nhưng không đáng kể.

Tag: Đô thị tình duyên, yêu sâu sắc, ngọt văn

Vai chính: Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ.

Tóm tắt: nhịn không được mà muốn trêu chọc cô ấy.





Trường đại học y dược Nam Thành, khu đào tạo.
Trên bục giảng, vị giáo sư đầu tóc bạc muối tiêu miệng đang luyên thuyên giảng bài, nước bọvăng tứ phía, tay Kha Nhược Sơ chống đầu, nhìn chằm chằm mấy chữ viếở trên bảng, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ lánữa sẽ lén lúrời khỏi trường học.
Ba phúsau, tiếng chuông tan học vang lên.
Tốc độ khép sách vở của Kha Nhược Sơ làm cho người ta phải lau mắt nhìn, cô quay đầu nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, nụ cười xán lạn, "Hạ An, tối nay cậu muốn ăn gì?"
"Tối nay, mình có việc cần làm, không ăn cùng cậu được." Hạ An thu dọn sách vở, vội vàng đứng lên, "Nhược Sơ, mình sắp trễ rồi, đi trước đây."
"Nhưng mà..." Kha Nhược Sơ còn chưa kịp nói cái gì thì đối phương đã biến mấtrong tầm mắrồi.
Cứ như vậy mà đi.
Sau khi Hạ An rời đi, Kha Nhược Sơ ngơ ngác ngồi tại chỗ một hồi lâu, cho đến khi trong phòng học chỉ còn lại mộmình cô.
Thậra cô muốn nói, hôm nay là sinh nhậcô.
Nhưng mà chắc Hạ An không nhớ hôm nay là sinh nhậcủa cô rồi.
Hạ An chính là đối tượng mà Kha Nhược Sơ yêu thầm suốba năm qua, cô chỉ yên lặng đến gần quan tâm kề bên, nhưng lại không dám thổ lộ.
Mấy ngày hôm trước, Hạ An còn đồng ý hôm nay sẽ cùng cô ăn mừng sinh nhật, cô vì thế mà vui vẻ hưng phấn mấy ngày nay, cho rằng cuối cùng cũng có cơ hội rồi, thậm chí còn nghĩ đến chuyện tối nay có nên tỏ tình không.
Nhưng hiện thực thậphủ phàng, người mà mình cẩn trọng nâng niu, ở trong mắngười ta có lẽ mình không đáng để nhắc đến.

Yêu thầm ba năm, Kha Nhược Sơ cuối cùng cũng đã hiểu được cái đạo lý này.
Kha Nhược Sơ mím môi cười, tự an ủi bản thân, tính ra không tỏ tình cũng tốt, tỏ tình rồi mà bị từ chối cũng rấxấu hổ, nếu người ta quan tâm nhà ngươi thì ngày hôm nay mộcâu sinh nhậvui vẻ cũng đã nói rồi.
Ánh mặt trời cuối cùng cũng đã biến mất, để phòng học chìm trong u tối.
Kha Nhược Sơ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống.
Thời tiếtháng sáu, cơn gió đêm mang theo hơi thở của mùa hè, làm cho trời càng thêm nóng nực, xao xuyến như là khúc nhạc dạo mở đầu cho mộcơn mưa rào.
Kha Nhược Sơ lang thang khắp con phố, con phố này chính là nơi tấp nập nhấcủa Nam Thành, cô đi xuyên qua đám đông tựa như đang cưỡi ngựa mà lướqua những cây hoa cỏ ven đường.
Làm gì mà có tâm trạng thưởng thức chứ.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô mộmình đón sinh nhật, mấy năm trước cô đều ở nhà ăn mừng sinh nhậvới gia đình, năm nay vì cùng đi với Hạ An cho nên cô cố ý bảo mẹ đừng có chuẩn bị sinh nhậcho cô.
Kếquả....
Tiếng điện thoại vang lên.
Kha Nhược Sơ hoàn hồn, nhìn thấy thông tin cuộc gọi, ánh mắcô ảm đảm, cô nhìn hai giây mới bắmáy, "Mẹ."

"Sơ Sơ, sinh nhậvui vẻ~"
"Con cảm ơn mẹ."
"Hôm nay, sinh nhậăn gì rồi? Đi cùng với bạn bè sao?"
Kha Nhược Sơ nhìn qua cửa hàng thịnướng cách đó không xa, theo bản năng trả lời, "Con ăn thịnướng, cùng với ba bốn người bạn tốt."
Có lẽ, đây là lần mà Kha Nhược Sơ nói dối tự nhiên nhất, rõ ràng mộmình lạc lối ở trên con phố tấp nập, bụng thì đói, có biếbao nhiêu cô đơn chứ.
"Thịnướng dầu mỡ khá nhiều, ăn nhiều không tốt."
"Vâng, con ăn bữa này thôi."
"Ừ, ăn xong thì về sớm mộtí, đừng có ham chơi về muộn.

Còn nữa, ngàn vạn lần không được uống rượu, KTV cũng không nên đi, tối về đến ký túc xá thì nhắn cho mẹ mộtin qua WeChanhé...."
"Vâng, con biếrồi."
....
Năm phúsau, Kha Nhược Sơ mới kếthúc cuộc gọi dặn dò đủ kiểu của mẹ.
Bị mẹ kiểm soákhông gian và thời gian, bạn có cảm giác thế nào? Kha Nhược Sơ lại là người cảm giác rõ ràng nhất, nhưng mà không hề nói quá chúnào, bởi vì kế hoạch cuộc đời của cô cho đến chuyện buổi sáng nên mặc cái gì, mẹ cô hận đến mức muốn quyếđịnh thay cô.
Kha Nhược Sơ được sinh ra ở đấNam Thành, là người miền nam sông nước điển hình, cho nên tính cách cũng rấmềm mại dịu dàng, lại ínói.
Từ khi học mẫu giáo cho đến lúc học đại học, Kha Nhược Sơ chưa bao giờ rời khỏi Nanh Thành.

Lúc 18 tuổi, cô thi đậu trường đại học y dược Nam Thành, là trường tốnhấở Nam Thanh.

Năm nay, cô 23 tuổi, là bác sĩ thực tập năm nhất, cũng đang làm bác sĩ tại bệnh viện tuyến ba.
Từ trường học đến bệnh viện, đi học rồi lại đi làm, mỗi ngày đều bận rộn như con quay, bận đến mức thở không kịp.

Cho nên người trong ngành có truyền ra mộcâu: Khuyên người ta học y, trời sẽ nổi sấm.
Bây giờ mới có 8h, không trở lại trường học, Kha Nhược Sơ cũng không biếđi đâu, phía trước là cặp tình nhân đang nắm tay nhau, vừa đi vừa nói cười, ngọt ngào vô cùng.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy vậy, trong lòng càng buồn bực hơn, thậsự ghen tị mà.

Đi trên phố như người mấhồn.

Độnhiên, cơn mưa nặng hạkéo đến, khiến mọi người vội vàng tìm chỗ trú mưa.
Kha Nhược Sơ đưa tay lên che đầu, đêm nay ông trời còn muốn cô thê thảm hơn nữa sao? Cô muốn tìm mộnơi để trú mưa, nhìn xung quanh thấy một cái quán bar và xung quanh đó là những cái quán bar khác.
Mưa ngày càng nặng hạhơn....
Kha Nhược Sơ do dự vài giây, sau đó chân bước đến một cái quán bar gần mình nhất...!quán bar "Dạ Sắc".
Hai mươi ba năm làm gái ngoan, số lần Kha Nhược Sơ đến KTV cũng đếm trên đầu ngón tay, thì đứng nói đến quán bar kiểu này, nếu như để mẹ cô biết được, đoán chừng phổi bà sẽ nổ tung.
Nhưng mà đã vào tới rồi, thì coi như là trải nghiệm mới đi.
Như là đến mộthế giới khác.
Ánh đèn mờ ảo, không khí ồn ào lại hừng hực, đoàn người không ngừng lắc lư trên sàn nhảy....
Vì thời gian bây giờ vẫn còn sớm, cho nên bây giờ trong quán bar Dạ Sắc vẫn chưa đến giờ cao điểm, Kha Nhược Sơ xưa nay thích nơi yên tĩnh, cảm thấy nơi này không phù hợp với cô.
"Người đẹp, có hẹn trước không?"
"Không có...." Từ chối nhân viên tiếp thị đang nhiệtình mời rượu, Kha Nhược Sơ muốn tìm một góc ngồi, miễn cho người ta đến quấy rầy.
Độnhiên, bả vai bị người ta đụng vào....
Khung xương Kha Nhược Sơ rấnhỏ, người chỉ cao 1m6, trông rấmong manh yếu đuối dễ vỡ.

Cái va chạm này, làm cô lảo đảo thiếu chút nữa ngã rồi.
Người đụng vào cô chính là mộcô gái tóc ngắn.
Đối phương mộcâu xin lỗi cũng không nói, tức giận mà bỏ đi, Kha Nhược Sơ muốn nói nhưng lại thôi, đành yên lặng ngồi xuống.
Người phụ nữ tóc ngắn nhanh chóng đến mộkhu ghế dài, vừa mới mở miệng thôi đã trúcơn phẫn nộ, "Thịnh Như Ỷ, cô có ý gì?"
Người phụ nữ đang ngồi trên băng ghế dài vẫn ung dung uống rượu, không nhanh không chậm, giống như cô ta là ngươi ngoài cuộc, ưu nhã điềm đạm.

Mộlásau, cô buông chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu cười cười, một đôi mắđào hoa rấđẹp và đầy cám dỗ, làm cho người ta muốn sa ngã vào đó, "Lời tôi nói còn chưa rõ sao?"
"Cô muốn chia tay, dù tốhay xấu thì cũng phải đưa ra một cái lý do chính đáng."
Thịnh Như Ỷ cau mày, rõ ràng mộtháng trước cô đã nói rấrõ qua điện thoại rồi, hôm nay đâu cần thiếphải gặp mặtrực tiếp, cô nhìn đối phương từ trên xuống dưới, "Tôi không thích tóc ngắn."
"Cô...!có thể tìm một cái lý do bình thường hơn được không?" Người phụ nữ tóc ngắn không tin được.

Hôm nay, cô mới đi cắtóc, tính mang lại sự ngạc nhiên cho bạn gái.

Dây dưa mộtháng, Thịnh Như Ỷ cảm thấy phiền, cô nhướng mày, đôi môi nhẹ nhàng nói ra lời tổn thương người ta, "Chán rồi không có hứng thú, có thể chứ?"
"Cho nên, ngay từ đầu cô chính là muốn chơi đùa với tôi sao?" Sắc mặngười phụ nữ tóc ngắn rấkhó coi.
Thịnh Như Ỷ lười giải thích.
Người trong giới đồn rằng, quý cô Thịnh tổng giám đốc của JM luận về dáng người hay gương mặthì không ai sánh bằng, nhưng nói về độ hoa tâm bạc tình thì cũng như vậy, không ai sánh bằng, cho nên nếu chơi không nổi thì đừng nên chọc vào quý cô này.
"Họ Thịnh, xem như cô lợi hại."
Quả nhiên danh bấhư truyền.
Cuối cùng cũng đuổi người đi được, Thịnh Như Ỷ vỗ vỗ cái trán, gần đây công ty có khoản đầu tư còn chưa thu hồi lại vốn, cô đang rấđau đầu.

Nếu không phải đối phương dây dưa thì đêm nay cô cũng không có nhẫn tâm như vậy.

Cô luôn theo chủ nghĩa hợp tan trong vui vẻ, không muốn dây dưa khó chịu như bây giờ.
Việc chia tay, đối với Thịnh Như Ỷ mà nói thì chuyện dễ như trở bàn tay.

Chắc có lẽ, chưa bao giờ cô đặnặng tình cảm vào đó.
Mộkhi đã có tình cảm rồi thì rấdễ bị tổn thương.
Ở tuổi ba mươi, cuộc sống càng phải thực tiễn hơn, đối với Thịnh Như Ỷ có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu.

Có nhiều mối quan hệ bắt đầu, không phải là vì thích, chỉ đơn giản là lúc cô đơn cần có mộngười bên cạnh.
Mà không có thì chả sao.
Thịnh Như Ỷ đứng dậy rời khỏi đó, cô muốn tìm một góc an tĩnh ngồi xuống.
....
"Người đẹp, uống cái gì nào?"
Kha Nhược Sơ nhìn cái menu muôn màu rực rỡ, mắhoa cả lên, cuối cùng chọn một ly bắmắnhấtrên menu, "Cái này, cảm ơn."
Mộlásau, có một ly rượu đưa đến trước mặcô.
Kha Nhược Sơ là kiểu người nói không với rượu, nhưng cô nghĩ thầm uống một hai ngụm chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Do dự vài giây, Kha Nhược Sơ bưng ly rượu lên nhấp mộngụm.
Chấlỏng málạnh chảy xuống cổ họng, hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, vị ngọnhiều hơn vị đắng của rượu, Kha Nhược Sơ nhấp vài ngụm tiếp.
Cứ như vậy, cái ly đã gần thấy đáy.
"Thậsự không nhìn ra được...." Người pha chế ngạc nhiên và thán phục cô gái tĩnh lặng trước mặt, "Cô uống khá đấy~"
"Hửm?" Kha Nhược Sơ còn chưa hiểu ý của đối phương cho lắm, cho rằng đây chỉ là lời khách sáo.


Cô cảm thấy vị rượu cũng không tệ lắm, uống vẫn chưa đã cho nên gọi thêm một ly nữa, "Thêm một ly nữa."
"Chờ tôi một lát."
Đôi tai cô lại phong bế, không để ý đến tiếng ồn xung quanh, Kha Nhược Sơ tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Chuyện ngày hôm nay, trong lòng Kha Nhược Sơ đã có quyếđịnh từ bỏ.

Độnhiên, cô cảm thấy mệt mỏi, hèn mọn đi thích mộngười mà không được báo đáp lại, có đáng không?
Thậngốc nghếch mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng thậchua xót, sóng mũi cay cay.
Kha Nhược Sơ ngửa đầu uống cạn ly thứ hai.

Uống xong ly rượu này, coi như chúc mừng cho bản thân kếthúc yêu thầm.
Nước mắcứ thế rơi xuống không kìm lại được, càng nghĩ lại càng thêm đau.

Kha Nhược Sơ rấíkhi khóc, cô không thích khóc trước mặngười khác, nhưng mà bây giờ không quan trọng, ánh đèn ở đây mờ ám, cũng không ai biếcô là ai.

Cùng lắm thì đêm nay khóc cho đã, những nỗi lòng bao lâu bị đè nén, phải có lúc trúra thôi.
Nước mắlăn dài trên gương mặcô, hếgiọnày đến giọkhác.

Kha Nhược Sơ hícái mũi, dùng mu bàn tay mà lau nó, nhưng lau không được, cô cúi đầu tìm khăn giấy trong túi, nhưng lại không có.
Lúc này, mộtờ khăn giấy đưa đến.

Rấđúng lúc!
Kha Nhược Sơ sửng sốmộchút, tầm mắt nhìn vào một bàn tay, đó là tay của mộngười phụ nữ, ngón tay thon dài lại mảnh mai, vừa trắng lại vừa đẹp.
Hai má cô nóng lên, một luồng khí nóng xông lên đầu, đầu cô cũng choáng váng.

Lúc này, Kha Nhược Sơ mới ý thức được, hai ly rượu cô vừa uống không tầm thường, nồng độ khá cao mà cô thì uống một hơi.
Kha Nhược Sơ cầm lấy tờ khăn giấy rồi nói, "Cảm ơn."
Không lâu sau, Kha Nhược Sơ nghe thấy bên truyền đến một giọng nói chững trạc có chúlười biếng giống như đang tự nói chuyện vậy.

"Lần đầu thấtình à?".


-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 800

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 93/93

Bảo Linh xem gì Kana Momonogi giải trí tổng hợp giải trí Đang cập nhật Tú Quỳnh Ai Sayama Suzu Honjo Nguyễn Huy Đình Soạn Thanh Mai Hồng Nhung Tuấn Anh Cô Úc Đình Huy Đình Duy Hà Thu radiotruyen Nguyễn Hoa Min Do-yoon truyenngontinh Nguyễn Thành Kim Thanh Trần Vân nghe gì Tâm An vlxx vl79 Quàng A Tũn vtvgo tv iptv m3u8 Karen Yuzuriha link tối cổ Yu Shinoda Minami Aizawa phim79 Yua Mikami Yui Hatano Anh Sa Mayuki Ito Momo Sakura Đình Soạn Viết Linh Thu Huệ audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com