Argentina (18) Đức (72) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Mỹ (823) Pháp (387) More (27) Indonesia (40) Thụy Điển (19) Trung quốc (178) Anh (448) Thái Lan (372) Philippines (160) Đài Loan (67) Ấn Độ (106) Nga (21) Ba Lan (33) Úc (46) Japan (51) Bỉ (28) Hàn Quốc (233) Malaysia (42) Nam Phi (20) Brazil (36) United States of America (214) Âu Mỹ (232) China (21) Nhật Bản (556) Hà Lan (25) Canada (102) Mexico (33) Thụy Sĩ (19) Hồng Kông (191) Việt Nam (2801) Tây Ban Nha (98) Ý (324)Lên Nhầm Kiệu Hoa, Bị Đại Lý Tự Khanh Trói Chặt: Chương 1
Ta cùng thứ muội vốn định đồng ngày xuất giá, nào ngờ trời xui đất khiến, lại bước nhầm kiệu hoa, gả nhầm lang quân.
Sáng hôm sau, Thẩm Chi Dự – vị hôn phu cũ của ta – dắt tay muội ấy, đường hoàng đến tận cửa.
Hắn dùng giọng ôn hòa, nói rằng:
“Hôm qua cỗ kiệu đi nhầm, là lỗi ở Thẩm mỗ. Sự đã rồi, chi bằng thuận theo ý trời.”
“Ta không chê nàng đã cùng người khác bái đường, chỉ mong nàng rộng lượng, chấp thuận để A Uyển làm bình thê.”
A Uyển nước mắt ngân ngấn, cúi đầu tự nguyện làm thiếp, chỉ cầu ta đừng giận dỗi với Thẩm công tử vì chuyện này.
Ta nghe xong chỉ ngáp dài một cái, tay xoa thắt lưng còn ê ẩm, trong lòng thầm mắng ai kia đêm qua quá đỗi cuồng nhiệt.
“Chư vị đã nói hết chưa? Xong rồi thì xin mời rời bước. Cả đêm bận rộn, ta còn phải về ngủ bù đây.”
Thế nên ta bị giam lỏng trong phòng, chỉ được ngồi thêu áo hỉ. Ngày ngày nhìn chỉ đỏ hoa thêu, lòng ta chán đến mốc meo.
Nhân lúc tiểu nha đầu mang cơm tới, ta chuồn ra phủ, đến hiệu may quen thuộc, đổi sang một thân nam trang, tiện thể ghé tiệm sách mua một túi thoại bản – chính là dưỡng khí của ta những ngày buồn bực.
Sau đó, ta thẳng đường đến Thiên Hương lâu – nơi mới ra món lẩu đồng cay tê thấu ruột gan mà ta trót nghiện.
Phủ Thái phó ăn uống nhạt nhẽo, khẩu vị của ta sắp nhạt đến mức mọc cánh bay mất. Không ra ngoài ăn món này, e rằng sống không nổi.
Nào ngờ, vừa tới cửa lâu, lại chạm mặt vị hôn phu tương lai – Thẩm Chi Dự.
Bên cạnh hắn là một nữ tử dáng vẻ đoan trang, đầu đội mũ sa che mặt. Tuy không thấy rõ dung nhan, nhưng bóng lưng ấy… sao mà quen mắt.
Ta mở quạt, che nửa mặt, giữ một khoảng cách không xa không gần mà bám theo.
Hai người nọ một trước một sau bước lên tầng ba – nơi dành cho quan lại quyền quý.
Thấy họ vào một gian nhã thất, ta nhanh chóng lẻn sang phòng bên cạnh.
May mắn thay, phòng ấy vừa có khách rời đi, trên bàn vẫn còn nồi lẩu sôi sùng sục, mùi thơm bốc lên nghi ngút.
Ta chẳng buồn ăn, chỉ dán tai vào vách ngăn, lặng lẽ nghe ngóng.
Hóa ra trong phòng không chỉ có hai người, mà còn có ba giọng nam tử nữa.
“Chi Dự, ngươi thành thân với Giang Như Tuyết rồi, vậy Như Uyển tính sao?”
“Không phải ngươi nói, người ngươi thực lòng yêu là Giang Như Uyển sao?”
“Thẩm huynh, chẳng phải ngươi cố gắng mười năm đèn sách, chính là để cưới Giang cô nương ư?”
Ta nghe mà sững người.
Giang Như Uyển… chẳng phải là thứ muội của ta sao?
Chỉ khác ta ở điểm – nàng là thứ xuất, ta là đích nữ.
Chẳng trách gần đây mẫu thân định hôn sự cho nàng, nàng lại lần lượt từ chối. Thì ra sớm đã đem lòng với vị hôn phu của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Thẩm Chi Dự… hắn cũng yêu nàng?
Lượt xem: 907
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ
Thời lượng: 10/10

Để lại một bình luận