Mùa Hạ Buông Xuống: Chương 1
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Niên hạ, Đô thị tình duyên, 1v1, Đơn hướng yêu thầm, Cứu rỗi, Trưởng thành
Giáo viên tình nguyện x Ông chủ nhà trọ / Huấn luyện viên nhảy dù / Chàng trai yêu thầm
Đây là câu chuyện về một cô gái phát hiện ra rằng “Trên thế giới này, thật sự có một chàng trai như vậy, anh ấy tôn trọng tôi, quan tâm tôi, yêu tôi, suốt năm tháng qua, tình yêu ấy chưa bao giờ thay đổi.”
Câu chuyện về tình yêu đơn phương kéo dài qua nửa đất nước của một chàng trai cho đến khi nó trở thành hiện thực.
*
Khương Chí vẫn luôn là đứa con mà ba mẹ tự hào, là con nhà người ta của mọi gia đình: vẻ ngoài xinh xắn, thông minh, thành tích xuất sắc. Hai mươi mấy năm qua, cô chưa từng làm ra chuyện gì khác người.
Nhưng vào năm 23 tuổi, cô đã làm hai việc cực kỳ kinh động —
Một là lén lút rời khỏi Thanh Đàm, đến Tây Đồ để dạy học.
Hai là ở lại một căn nhà trọ ở Tây Đồ, ở đó có một người luôn trầm mặc ít nói, không giỏi giao tiếp, số lần anh chủ động trò chuyện với cô có thể đếm trên đầu ngón tay — Lý Duy Quân.
*
Trong mắt Khương Chí, Lý Duy Quân là một kẻ ngốc nghếch. Ngay cả khi lần đầu tiên bọn họ hôn môi, cô cũng là người dạy anh:
“Không cần mím chặt môi như thế đâu.”
“Sao tai anh lại đỏ thế?”
Khương Chí luôn nghĩ rằng cô là người hiểu Lý Duy Quân nhất. Nhưng suy nghĩ đó bỗng dừng lại khi cô phát hiện ra một tờ phiếu điểm —
Tờ phiếu điểm năm 2011.
Cũng chính là bức thư tình mà Lý Duy Quân viết cho cô tám năm trước.
—
Khi Lý Duy Quân kéo cô lại, giữ chặt mắt cá chân cô, kéo cô đến trước mặt, cô chỉ biết nắm chặt lấy góc váy.
Lúc đó, cô mới chợt nhận ra, Lý Duy Quân không phải là kẻ ngốc nghếch.
Mà là người đã yêu cô từ lâu, luôn coi cô là báu vật, yêu thương cô một cách cẩn trọng tỉ mỉ.
*
Đi đâu cũng được, miễn là chúng ta đi cùng nhau.
Tóm tắt: Cô gái phát hiện ra bạn học cũ là đối tượng yêu thầm mình.
Lập ý: Khi đã mất phương hướng, hãy tìm về một nơi đã từng quen.
*
Ngày 14 tháng 2 năm 2018, Lễ Tình Nhân.
Khương Chí xuống khỏi tàu cao tốc, đi ra cửa, dù đã biết trước thời tiết ở Tây Đồ chắc chắn sẽ lạnh hơn ở Thanh Đàm, nhưng cô không nghĩ nó sẽ lạnh đến mức này. Mới 8 giờ tối mà nhiệt độ còn thấp hơn nhiều so với dự báo thời tiết nói.
Tây Đồ là một thành phố du lịch, phần lớn cảnh đẹp đều tập trung ở trong nội thành và các huyện lân cận. Mà chỗ Khương Chí đến là một vùng núi khá hẻo lánh ở phía Nam, lúc này cô đang đứng ở một trạm xe mới hoạt động không lâu, quy mô không lớn lắm. Xung quanh có vài cửa hàng bán đặc sản Tây Đồ cùng mấy cửa hàng tiện lợi nhưng đều đóng cửa. Nhìn quanh bốn phía, chỗ nào cũng là băng tuyết chưa tan cùng với núi tuyết liên miên, nhà cao tầng gần như không thấy, thiếu đi những kiến trúc cao tầng che chắn, gió lạnh từ Tây Bắc thổi đến khiến không khí lạnh đến buốt xương.
Đứng ở ngoài cổng chưa đến một phút, đôi bốt Martin của Khương Chí đã gần như đóng bóng. Cho dù cô đã mặc thêm quần nhung dày dặn cùng áo lông vũ đắt tiền, nhưng trong cái lạnh cắt da cắt thịt của vùng cao nguyên này cũng gần như trở nên vô dụng, so với việc không mặc gì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Từ Thanh Đàm đến Tây Đồ, chứng kiến phong cảnh biến đổi từ bình nguyên đến vùng núi, từ sa mạc đến núi tuyết. Cô ngồi máy bay rồi lại đi tàu hỏa, tốn mất một ngày di chuyển.
Nhưng Khương Chí vẫn chưa đến được nơi cần đến, cô vẫn còn phải ngồi xe thêm một đoạn nữa.
Cô tháo mũ xuống gãi gãi đầu, mái tóc đen nhánh mượt mà trong nháy mắt trở nên lộn xộn. Cô đứng tại chỗ cử động hai chân, ngồi suốt một ngày dài, đầu gối đã sớm đau nhức.
Khương Chí cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình đã không chọn vé tàu giá rẻ cho tiết kiệm, vé giường nằm thì vượt quá ngân sách, mà vé ngồi đã hết từ lâu. Cô không dám mua vé đứng, sợ đứng lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, vì thế đành cắn răng mua vé tàu cao tốc. Lúc nhìn số dư tài khoản trống rỗng, cô cảm thấy lòng đau như cắt.
Hiện tại Khương Chí vừa mệt vừa đói vừa lạnh, cô đã không ăn gì suốt cả một ngày. Lúc sắp hành lý cô còn quên không mang găng tay, giờ tay bị gió lạnh tạt đến đỏ bừng, cô chỉ ước có một cốc nước nóng để sưởi ấm. Nhưng xung quanh chẳng có cửa hàng nào mở cửa cả, cô cũng chẳng biết kiếm ở đâu.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng ở ngoài cổng vẫn có vài người qua lại, phần lớn là tài xế lái xe cùng mấy người bán hàng rong. Họ trông thấy Khương Chí đứng một mình ngó nghiêng xung quanh, bèn tiến đến hỏi xem cô có muốn tìm chỗ nghỉ ngơi hay không, gần đây có phòng trọ nhỏ có nước nóng, cũng hỏi thêm cô muốn đi đâu, có cần thuê xe không.
Tiếng phổ thông của họ không tốt lắm, Khương Chí không nghe rõ, hơn nữa bây giờ là buổi tối, cô đi một mình nên cảm thấy không an toàn lắm, đành lắc đầu rồi tìm bảng chỉ dẫn đến khu vực cho thuê xe.
Điện thoại cô vốn rất nhanh hết pin, nên suốt một ngày di chuyển cô đều không dám sử dụng, giờ mở ra thì nhận được không ít tin nhắn từ gia đình và bạn bè.
Tin nhắn từ Lương Gia Tây là 99+.
Suốt hai ngày qua, chuyện gì cũng quá vội vàng, cô quên mất chưa xóa số của người này.
Khương Chí bỗng nhận ra, lúc cô cảm thấy rối ren nhất, cô lại chẳng có suy nghĩ gì đến anh ta cả. Cảm xúc của cô đối với anh ta đã trở nên cực kỳ nhạt nhẽo, cũng chẳng còn thấy tức giận hay căm ghét gì. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ rất nhanh ném anh ta ra sau đầu.
Hiện tại mới chỉ có một ngày, mà cô đã chẳng còn xao động khi nhìn thấy tên anh ta nữa.
Trạm xe không có bãi đỗ xe ngầm, khu vực chờ taxi ở phía ngoài cổng, chỉ cách vài trăm mét. Khương Chí ngửi thấy mùi khoai nướng thơm ngào ngạt mà suýt ch.ảy nước miếng.
Có mấy người cầm củ khoai nướng nóng hổi đi ngang qua, thịt khoai màu vàng đậm xen lẫn với từng tứa mật chảy ra, thoảng đến mùi ngọt.
Dạ dày của Khương Chí cồn cào, cô quay người đi bước nhanh hơn.
Theo kế hoạch ban đầu, mặc kệ có muộn thế nào thì cô cũng sẽ bắt xe đi thẳng vào huyện ngay sau khi xuống tàu. Nhưng không nghĩ đến chuyến đi dài này làm cho thể lực của cô nhanh chóng cạn kiệt, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy cái bụng rỗng.
Tối nay trạm xe khá vắng, cộng thêm thời tiết lạnh giá, mặt đường còn bị đóng băng nên có rất ít xe taxi, Khương Chí phải đợi rất lâu mới bắt được xe.
Lúc cô cất hành lý vào cốp xong định ngồi lên ghế sau xe, cô mới nhớ ra mình quên mất một thứ rất quan trọng.
Khẩu trang.
Mùi trên xe rất hỗn loạn, là mùi ghế da cũ xen lẫn với đủ loại mùi ngai ngái bốc lên, chưa ngồi vào mà cô đã ngửi được. Cổ họng Khương Chí nghẹn lại, suýt chút nữa đã nôn ra, sắc mặt vốn đã hơi trắng lúc này càng thêm tái mét. Giờ thì cô chẳng còn muốn ăn gì nữa, cơn đói lúc nãy cũng biến mất không phanh.
Cô thay đổi nguyện vọng, chỉ muốn nhanh chóng tắm nước nóng để tẩy hết mùi khó ngửi bám trên người lúc này.
Không muốn phải đứng trong gió nữa, Khương Chi cố gắng điều chỉnh hô hấp rồi ngồi lên xe, cúi đầu bắt đầu tìm khách sạn.
May mắn là cô đã hỏi qua bạn thân Kiều Ánh Dao, cô ấy thường xuyên ghé qua Tây Đồ, Khương Chí nhận được một danh sách khách sạn từ cô ấy.
Nhưng mà... mấy chỗ này đều quá đắt.
Cô không còn nhiều tiền lắm, tất cả đều là tiền tiết kiệm, bây giờ cô đã không còn có thể tiêu xài phung phí như trước nữa rồi.
Khương Chí quyết định tự tìm mấy chỗ rẻ hơn, cuối cùng dừng lại ở video được đề cử.
Đây là một nhà trọ địa phương, giá cả đương nhiên không đắt như ở khách sạn, bên trong trang trí cũng khá thoải mái, hoàn cảnh không tệ lắm, bình luận phần lớn đều rất tốt. Dịch vụ ở đây được đánh giá rất cao, nhất là... ông chủ?
Mọi người đều khen ông chủ rất tốt bụng, chu đáo cẩn thận, còn rất đẹp trai, có người còn lén chụp ảnh. Nhìn bóng dáng cao lớn mơ hồ, vẫn có thể nhận ra được đây là kiểu dáng người móc treo quần áo điển hình.
Khương Chí đọc hết một lượt đánh giá, lại nghiên cứu tỉ mỉ về thông tin của nhà trọ này, rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt tài xế.
"Phiền bác cho cháu đến chỗ này, "Mùa Hạ Buông Xuống"."
Trong xe đang mở điều hòa, cửa sổ chỉ mở he hé một cánh, mùi hương kỳ quái kia càng thêm rõ ràng. Khương Chí lần đầu biết được cảm giác bị say xe, nhanh chóng hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thổi vào trong làm mắt cô khô rát, một giọt nước mắt sinh lý chảy xuống tạo thành vệt nước trên mặt.
Cho dù không muốn nhưng hiện tại cô có hơi hối hận khi cứ thế mà rời nhà đến một nơi cách nhà đến hơn một nghìn cây số, còn chẳng có ai quen biết như ở Tây Đồ. Nghĩ đến tương lai, Khương Chí hơi thấp thỏm, nhưng rất nhanh đã quyết đoán trở lại, cô cảm thấy dù đến đâu cũng cần một chút thời gian để thích ứng.
Lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên, Khương Chí định bấm nghe, nhưng lúc này ngón tay cô vẫn còn đơ cứng chưa bình thường trở lại, không cần thận bấm vào từ chối.
Ngay giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên.
Giữa tiếng gió rít mạnh, giọng nói ở bên tai càng thêm rõ ràng.
"Khương Chí, con đang ở đâu?"
Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Mỗi lần Nhậm Lệ Quyên dùng giọng điệu này gọi cả họ và tên nói chuyện với cô, chứng tỏ bà ấy đang tức giận, chưa nói đến việc ban nãy cô còn lỡ ấn không nghe điện thoại của bà ấy.
Khương Chí hơi ngả người, đem mặt áp vào cửa sổ.
"Mẹ, con mới đến Tây Đồ."
Phía bên im lặng một lúc.
Mấy giây sau, người nói chuyện đã thay đổi.
Khác với Nhậm Lệ Quyên, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Khương Như Phong cũng sẽ luôn dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói chuyện với con gái, chỉ là lúc này giọng nói của ông cũng lộ ra chút nôn nóng.
"Con gái, mau trở về nhà đi, ba sẽ đặt vé giúp con. Nơi đó quá xa, một cô bé như con một mình đi đến đấy quá nguy hiểm, nhà mình không có người quen ở đấy, con sẽ ở chỗ nào? Hiện tại vẫn chưa đến thời điểm báo danh, ba không bảo sẽ không cho con đi Tây Đồ, nhưng chúng ta nên bàn kỹ trước đã!"
Khương Chí không thể nghe rõ vì tiếng gió ngoài cửa quá lớn, nhưng nếu cô đóng cửa sổ lại thì không khí trong xe sẽ trở nên ngột ngạt đến đau đầu. Cô khẽ bóp mũi, đôi mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: "Hai ngày trước con đã nói với mẹ rồi, mẹ sẽ không đồng ý. Con nói gì mẹ cũng không nghe, nếu con về, mẹ chỉ càng giận hơn thôi."
Tối hai ngày trước, Khương Chí và Nhậm Lệ Quyên cãi nhau rất kịch liệt, giống như đem tất cả những tích tụ bấy lâu nay phát tiết ra ngoài, ai cũng không chịu thua. Từ trước Tết hai mẹ con đã cãi nhau vài lần, Nhậm Lệ Quyên và Khương Như Phong đều làm công chức nhà nước, lễ Tết đều có không ít khách khứa đến nhà, thời điểm này hàng năm luôn là lúc Khương Chí cảm thấy bị dày vò nhất, năm nay lại càng khó chịu hơn.
Nguyên nhân chính là vì Khương Chí thi trượt trong cả ba kỳ thi thạc sĩ, công chức và biên chế.
Lần thi cuối cùng, cô thiếu 0,7 điểm.
Từ nhỏ đến lớn, Khương Chí vẫn luôn là con nhà người ta, thuận buồm xuôi gió đỗ vào trường top đầu như Đại học Thanh Đàm, chuyên ngành Hán ngữ. Lần đầu tiên trải qua ba lần thất bại liên tiếp, sau khi thi trượt cô đã gửi không ít hồ sơ xin việc nhưng đều như đá chìm đáy biển, tốt nghiệp xong cũng chỉ có thể ở nhà chờ gia đình sắp xếp công việc cho.
Cho nên mỗi lần bị thân thích hỏi chuyện, cô vừa bảo không thi đậu đã phải nghe một đống lời dạy dỗ, bọn họ bảo cô chưa đủ cố gắng, cũng đừng có đặt nguyện vọng cao quá sức mình. Vừa cho một cái tát lại ném ra một viên kẹo ngọt, chê xong bọn họ lại nói thi không được thì thi lại, kiểu gì cuối cùng cũng sẽ đỗ, bảo cô không nên nản chí, còn khuyên cô nên "thả lưới" rộng một chút, thỉnh thoảng lại gửi cô mấy tin tức tuyển dụng.
Lượt xem: 808
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ
Số chương: 35/35

Để lại một bình luận