Phù Sinh Nhược Mộng

Phù Sinh Nhược Mộng: Chương 1

Tên gốc: 浮生若梦 (Cuộc đời phù du như giấc mộng)
Thể loại: Bách hợp [GL], xuyên không, mất quyền lực lịch sử, ngược luyến tàn tâm. 
Editor: Bách Linh

Trở lại Đại Đường những năm khói lửa, khuynh tẫn một đời chỉ vì muốn được gần nhau. 

Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui. 

Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?.

Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, ngươi có còn tại nơi đó xướng [Tử Dạ ca] không? 

Ôn nhu của ngươi mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta. 

Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?.

Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say. 

Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương. 

Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói. 

Ai giữ chân chợt bừng tỉnh. 

Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên. 

Chúng ta đã từng ước định.

Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi. 

Không thể quên được phần tình cảm này

[Đã từng ước định]

Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?. 

Mưa to cỡ nào mới cần dù?.

Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi. 

Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn. 

Gió thổi bên bờ xốn xanh hai hàng liễu. 

Ngươi cúi đầu khóc tiếc những ngày qua. 

Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ. 
Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã. 

Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói. 

Ngươi ngồi nhìn duyên phận kết thúc.

Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối. 

Cũng chỉ là nói xuông. 

Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương. 

Ta ngừng nhớ của ngươi hình dáng. 

Nhắm mắt lại quật cường.

[Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói]

Từng cảm động qua là đã trọn vẹn.


Minh nguyệkỉ thì hữu, bấtri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên? (2)

Bên tai, là tiếng côn trùng thưa thớkêu vang, vừa mở mắt, đầy trời ánh sao phản chiếu trong đáy mắt, Tử Thanh theo bản năng sờ tìm chiếc máy ảnh trên cổ: “A! Máy ảnh của mình đâu?!”

Không nhìn không biết, vừa nhìn lại liền bị dọa nhảy dựng!

“Quần áo của mình đâu?!” Tử Thanh không khỏi kêu to một tiếng.

“Không phải công tử đang mặc y phục đó thôi.” Thoáng truyền tới mộthanh âm khàn khàn, lại dọa Tử Thanh kinh hãi.

“Tôi…tôi nói là quần áo vốn mặc cơ!” Quay đầu nhìn lão ẩu (3) dưới ánh trăng sáng, nhấthời ngẩn người, lại quay đầu nhìn xem bốn phía – dưới ánh trăng, nơi này cỏ mọc đầy, cây cối um tùm, cô linh một gian nhà nhỏ bằng trúc, làm cho Tử Thanh không khỏi nhớ tới chỗ ở của mấy vị ẩn sĩ thời cổ đại.

Lão ẩu cao thấp đánh giá cô mộphen: “Công tử nói mê sảng sao? Mộthân y phục này, lão thân thấy công tử mặc thực vừa người, sao có thể không phải là y phục của công tử?”

“Tôi…tôi…” Thoáng lấy lại bình tĩnh, Tử Thanh cẩn thận liếc mắđánh giá quần áo trên người mình – bạch bào ngọc đái, hạc văn lãng ảnh (4), còn trên chân nay đã là một đôi hài thư sinh bạch sắc. Giơ tay sờ lên đầu vốn phải đầy tóc dài, nhưng giờ đâu còn nữa! Từng sợi đều đã bị chải vuốlên búi thành mộkhối, bao trong mộmảnh khăn.

A! Người cổ đại!

Lão ẩu tiến lại gần, độnhiên cười mở lời: “Ta biếhiện tại công tử khẳng định thực kinh ngạc, nhưng mà, đây cũng là số mệnh, là con đường mà nhân sinh này ngươi tấphải đi.”

“Tôi muốn trở về…”

“Về đâu?”

“Về thời hiện đại!”

“Nơi này mới chính là ngươi chân thật, cái người kia chỉ là ảo ảnh trong mộng mà thôi.”

“Không có khả năng…”

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua cố sự ‘Trang Sinh mộng điệp’ sao?”

“Nhưng mà…tôi còn rấnhiều việc chưa hoàn thành, nếu không thấy tôi, khẳng định các cô ấy sẽ rất lo lắng!”

“Các nàng sẽ lo lắng cho ngươi sao?”

Tử Thanh nhấthời nghẹn lời, có đôi khi ngay cả cô cũng không biết, những người đó thích là bề ngoài của cô, hay chính là bản thân con người cô?

“Cơ duyên chưa tới, ngươi không thể quay về. Công tử, ký lai chi, tắc an chi (5), nói không chừng ngày sau ngươi còn không muốn trở về nữa ấy chứ.” Lão ẩu cười thần bí, đầy mặt đều là nụ cười hiền lành ấm áp.

“Nơi này không có internet, không máy bay, không điện, không có hệ thống cung cấp nước uống, không có năng lượng mặt trời…Mộkhắc tôi cũng không muốn ở lại!”

“Nhưng nơi này có số mệnh của ngươi.” Còn nghiêm túc nhìn gương mặcô, nói: “Ngươi không muốn một lần cố hếsức thay đổi số mệnh cô độc của mình sao?”

Tử Thanh cười khổ, có chúthê lương, giang rộng hai tay: “Cho dù mặc thế này, chung quy tôi vẫn là mộngười con gái, yêu người nào, cuối cùng cũng phải buông tay, cần gì phải một lần lại một lần thương tâm?”

“Ngươi không dốc toàn lực, sao có thể biết được kếquả?”

“Thời hiện đại đều không chấp nhận được tình yêu của tôi, huống chi nơi này là…” Cổ đại phong kiến, làm sao dung thứ?

“Vậy chúng ta đánh cuộc, nếu thời điểm lần sau chúng ta gặp lại mà ngươi vẫn nghĩ như vậy, ta sẽ lập tức đưa ngươi trở về.”

“Được…từ từ, lần sau gặp mặlà lúc nào?”

“Là lúc hữu duyên…a a.” Nói xong, lão ẩu xoay ngươi sang chỗ khác, thì thào lẩm bẩm: “Lãng lãng quân tử, thanh thanh ngã tâm (6), đi thôi, Đại Đường có một đoạn truyền kỳ thuộc về ngươi!”

“Đại Đường?!” Tử Thanh kinh ngạc vô cùng, không đợi cô phản ứng, lão ẩu đã biến mấtrong tầm mắt.

“Chờ…từ từ đã a!”

Bốn bề trống vắng, tiểu trúc ốc phía sau đã nhấthời tiêu thấkhông thấy đâu, trừ bỏ ánh trăng thưa thớt, làn gió hiu hiu thổi, cũng chỉ còn lại mộmảnh mờ mịt.

“Cho dù là xuyên việthì cũng phải nói cho tôi biếbây giờ là lúc nào của Đại Đường chứ ?! Còn có, nơi này là chỗ nào? Lão bà bà? Lão bà bà?!” Hô hoán, cũng hoàn không, Tử Thanh hísâu một hơi, vô lực ngã ngồi xuống đất: “Không tiền, không nhà, chỉ sợ không kịp đợi cơ duyên đến thì mình đã liền trực tiếp chết đói đi gặp Phậtổ…”

“Ai da! Yến Tử Thanh ơi Yến Tử Thanh, sao mày có thể dễ dàng buông tha như vậy được?! Từ cô nhi cho đến khi thành nhiếp ảnh gia, từng bước một, gian khó gì cũng đã vượqua, còn có thể sợ bắđầu lại từ đầu sao? Thực sự chết đói mới là dọa người thì có!”

Vỗ vỗ đầu, Tử Thanh đứng lên, nhìn chung quanh: “Bước đầu tiên, đúng, bước đầu tiên là phải tìm mộnơi có người, hảo hảo tìm việc làm. Bình tĩnh, bình tĩnh, cho dù gặp được kẻ xấu, mày còn có bản lĩnh đánh đấm kia mà, đừng sợ, Đại Đường mà thôi, cứ cho là kiến thức mộphen lữ hành đi.”

“A di đà Phậ– - !” Độnhiên một tiếng phậhiệu vang lên.

Tử Thanh vội vàng xoay người nhìn, không biếtừ khi nào đã xuấhiện một lão hòa thượng bạch mi: “Đại sư…” Không biếvì sao, mỗi lần nhìn thấy lão hòa thượng thì tổng luôn nhớ tới Pháp Hải (7), sẽ luôn cảm thấy không phải là người tốgì.

“Thí chủ, kỳ thậmuốn trở về cũng không khó.” Lão hòa thượng lạnh lùng nhìn cô: “Đừng hùa theo lão yêu tinh điên khùng kia, lão nạp chỉ ngươi một kế, cam đoan ngươi có thể nhanh chóng trở về địa phương ngươi từ đó tới.”

“Là kế gì?” Tử Thanh vẫn cảm thấy là lạ, chính là nhìn mặmày lão hòa thượng này, cảm thấy lão rấgiống Pháp Hải lão đầu.

“Tử.” Thản nhiên, lão hòa thượng phun ra mộchữ này.

Tử Thanh không khỏi lắc đầu: “Đại sư, ngài là người xuấgia, thế nhưng lại khuyên người ta đi chết?”

“Tiểu cô nương mà lão yêu tinh kia mỗi lần câu đến đều là dùng phương pháp này để trở về. Tử tức là sinh. Nàng nhấđịnh không có ở đây để ngăn ngươi tìm chết, bằng sự thông minh của thí chủ, tin tưởng ngươi biếnên làm như thế nào?”

“Con lừa ngốc chếtiệkia! Mỗi lần ngươi đều dùng chiêu này bức lão nương buông tha, lần này lão nương nhấđịnh không! Cho dù phạm vào sát nghiệp, cũng tuyệsẽ không thả nàng đi!” Giữa trời đêm, thanh âm lão ẩu độnhiên vang lên, nghe qua nộ khí trùng trùng.

“Ngươi đây là làm cái gì hả? Bấquá chỉ là mộphen đánh cuộc mà thôi.” Lão hòa thượng thở dài.

“Ngươi quản ta?! Ta không tin ái tình không thể vượlên hếthảy!”

Tử Thanh giậmình liếc mắt nhìn lão hòa thượng: “Xem ra mình thậsự không đi được, quên đi, đúng như lão bà bà nói, ký lai chi, tắc an chi, mình sẽ lưu lại… Bấquá tôi rấhiếu kì, hai người đánh cuộc cái gì vậy?”

“Chúng ta…”

“Con lừa ngốc chếtiệkia! Không chuẩn nói!” Lão ẩu bắđầu rígào, đột nhiên cuồng phong gào thét. “Thủ đoạn này của ngươi ta đã nhịn suốmột trăm năm! Lần này, lão nương ta nhấđịnh phải hảo hảo thu thập ngươi!”

“A di đà Phật, lão yêu tinh, ngươi vẫn mãi chấp mê bấngộ!”

“Từ từ đã, hai người đừng vội đánh a…”

“Ngươi tránh ra!”

Mộtrận cuồng phong độnhiên nổi lên, thổi Tử Thanh bay cao cao. Trong tầm mắt, dần dần đã không còn thấy hình bóng lão hòa thượng kia…

-----------------------------------

(1)Trang Sinh hiểu mộng: hay còn gọi là tích Trang Chu mộng điệp, là tên người ta đặcho một đoạn văn trong sách “Trang tử” của Trung Quốc. Đoạn văn này rấnổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và ViệNam.

Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

(2) Trích trong bài “Thủy điệu ca” – Tô Thức:

Minh nguyệkỉ thời hữu?

Bả tửu vấn thanh thiên:

“Bấtri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên?”



Dịch:

Mấy lúc có trăng thanh?

Cấchén hỏi trời xanh:

“Cung khuyếtrên chính từng,

Ðêm nay là đêm nào?”



(3) lão ẩu: bà già

(4) hạc văn lãng ảnh: hình con hạc và sóng nước (đc thêu trên áo quần)

(5) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.

(6) Lãng lãng quân tử, thanh thanh ngã tâm: chịu, ai dịch đc hộ ta thì tố=.=

(7) Pháp Hải: nhân vậđại sư trong truyện Thanh Xà – Bạch Xà.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 668

Thể loại: Bách Hợp, Lịch Sử, Truyện Chữ, Xuyên Không

TMDb: 7.9

Thời lượng: 100/??

Làm Càn Làm Càn

TXT 226/226 619 Theo dõi 0
xem gì Thanh Mai Suzu Honjo nghe gì Hà Thu Min Do-yoon Ai Sayama giải trí Hồng Nhung truyenngontinh Tuấn Anh Cô Úc phim79 radiotruyen Tú Quỳnh Nguyễn Huy Mayuki Ito Đình Huy Yua Mikami Kana Momonogi Viết Linh Thu Huệ Đình Soạn vlxx Bảo Linh link tối cổ Nguyễn Hoa Nguyễn Thành Anh Sa iptv m3u8 giải trí tổng hợp Đình Duy Kim Thanh Minami Aizawa Trần Vân Đang cập nhật Quàng A Tũn Yui Hatano Karen Yuzuriha Momo Sakura vtvgo tv Tâm An Yu Shinoda vl79 Đình Soạn audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com