Việt Nam (2813) Hồng Kông (196) Pháp (388) Malaysia (42) Argentina (18) Ấn Độ (106) Ý (324) Thụy Điển (19) Mỹ (827) Mexico (33) Nga (21) Thái Lan (380) Trung quốc (192) Hàn Quốc (239) Nam Phi (20) Bỉ (28) Âu Mỹ (232) Brazil (36) United States of America (228) Tây Ban Nha (98) Thụy Sĩ (19) Philippines (160) Đức (68) Ba Lan (33) Anh (450) Úc (46) Nhật Bản (709) Đài Loan (69) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Japan (51) Canada (100) More (27) Hà Lan (26) China (25) Indonesia (40)Tiên Sinh Đà Điểu Của Tôi – Hàm Yên: Tập 1
Tiên Sinh Đà Điểu Của em, anh đến tột cùng đi nơi nào?
Ngày hôm đó, ánh chiều tà ngả về phía tây, Bàng Sảnh cùng Cố Minh Tịch sóng vai nhau ngồi ở khán đài sân vận động.
Cô đột nhiên nhích gần tới bên tai hắn, liên tục chớp chớp đôi mắt của mình. Lông mi dài đẹp của cô nhẹ nhàng quẹt qua vành tai hắn, vừa quẹt vừa hỏi: “Thú vị hay không? Có cảm giác ngưa ngứa, thoải mái không?”
Cố Minh Tịch cúi đầu, nghẹn nửa ngày mới nhàng mà “Ừ” một tiếng.
“Ủa? vậy sao? Vậy đổi lại anh dùng lông mị quẹt em!” Bàng Sảnh hưng phấn mà ngồi ngay ngắn lại, trong lòng vui vẻ nghĩ ngợi, lông mi dày như vậy, nếu chơi nhất định rất vui.
Lúc quay đầu lại kinh ngạc phát hiện, trầm mặc thiếu niên trầm mặc ngồi bên cạnh mặt mày đỏ rực.
Tôi muốn kể cho mọi người về một câu chuyện xưa, về tuổi thơ của hai đứa trẻ.
Câu chuyện này có chút nguội nhạt, có chút trong trẻo, có chút vụn vặt, có chút ngược luyến, nhưng mà; nó cũng rất ngọt ngào, rất ấm lòng.
Tôi nghĩ, điều này định trước câu chuyện này nhất định có nhiều người không chấp nhận được, nhưng mà tôi tin tưởng, sẻ có người giống như tôi, yêu sâu đậm thiếu niên tên Cố Minh Tịch kia, Tiên Sinh Đà Điểu Của Tôi.

Để lại một bình luận