Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động: Chương 1

Kể từ khi Kiều Trúc nhìn thấy hai chữ “mang thai” và “năm tuần” trên tờ xét nghiệm, cô cảm thấy cảm xúc của mình bắt đầu không ổn định.
 Đứa bé là của Từ Nam Tang.
 Từ Nam Tang là ông chủ của cô.
 Ba năm trước, Kiều Trúc đã dùng một chút thủ đoạn để thay thế một cô gái nhà giàu nào đó đã được chỉ định trước để trở thành thư ký của Từ Nam Tang. Từ Nam Tang coi thường cô, cho rằng cô nhiều mưu mô và có ý đồ xấu xa.
 Trong mắt Từ Nam Tang, Kiều Trúc là người tầm thường không thể chịu đựng được, luôn cười nhưng che giấu sự nguy hiểm.
 Đột nhiên một ngày, anh phát hiện bụng của Kiều Trúc ngày càng lớn, liền ép cô vào tường ở cầu thang, chế nhạo: “Sau khi rời khỏi tôi, cuộc sống của cô thật tốt, đến nỗi bụng cũng béo lên.”
 ***
 Sau khi mang thai, tâm trạng của Kiều Trúc rất kỳ lạ, cô muốn ăn những thứ rất kỳ quặc. Cô đăng lên vòng bạn bè hỏi: “Ở đâu có bán chân gà phải? Muốn ăn, ngoài kia bán toàn chân gà trái.”
 Sếp Từ chán ghét cô, vào buổi tối lướt thấy vòng bạn bè của cô, vừa nói “Đầu óc người phụ nữ này không bình thường à”, vừa lái xe ra ngoài đi khắp các cửa hàng thịt trong thành phố, hỏi từng người xem chân gà họ làm là chân phải hay chân trái.
 
 Truyện: Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động
 Tác giả: Lạc Anh Triêm Mặc
 Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt ngào, Song khiết, Góc nhìn nữ chính, Nhẹ nhàng, Yêu thầm
 Nhân vật chính: Kiều Trúc, Từ Nam Tang
 Một câu giới thiệu: Anh có bị mù không vậy, không nhìn ra tôi yêu anh à?
 Ý chính: Cần thận trọng khi lựa chọn con đường đời.
 
 Lưu ý: Bản edit chỉ chính xác từ 70% đến 80%, vì Cỏ không biết tiếng Trung, nên trong quá trình edit các tình tiết về thai nhi và quá trình sinh con sẽ có sai sót hoặc nhầm lẫn. Nếu bạn đọc phát hiện lỗi sai hãy bình luận để bổ sung thêm thông tin cho các bạn đọc khác. Cảm ơn các bạn đã theo dõi!
 Chú thích
 * PUA nơi công sở
 PUA nơi công sở là việc áp dụng các kỹ thuật và chiến lược của Pick-up Artist (nghệ sĩ tán tỉnh) trong môi trường làm việc, nhằm mục đích tạo dựng sức hút, gây ấn tượng và thao túng đồng nghiệp, cấp trên hoặc cấp dưới để đạt được lợi ích cá nhân.
 Tuy nhiên, PUA nơi công sở thường bị coi là hành vi phi đạo đức và không chuyên nghiệp, vì nó có thể tạo ra môi trường làm việc độc hại, gây khó chịu và ảnh hưởng đến sự nghiệp của người khác.
 Một số biểu hiện của PUA nơi công sở:
 
 
 Tán tỉnh quá mức: Sử dụng lời nói, cử chỉ hoặc hành động mang tính chất tán tỉnh, gạ gẫm đồng nghiệp một cách không phù hợp.
 
 Negging: Đưa ra những lời nhận xét, góp ý mang tính chê bai, hạ thấp đồng nghiệp để khiến họ cảm thấy tự ti và phụ thuộc.
 
 Manipulating (thao túng): Lợi dụng lòng tin, sự cả nể hoặc tình cảm của đồng nghiệp để đạt được mục đích cá nhân.
 
 Gaslighting: Làm cho đồng nghiệp nghi ngờ về nhận thức và trí nhớ của chính mình, khiến họ cảm thấy bất an và mất tự tin.
 
 Creating drama: Tạo ra những tình huống kịch tính, xung đột để thu hút sự chú ý và kiểm soát người khác.

Âm nhạc du dương vang lên, tiếng cello như một bài thơ trữ tình, ánh đèn mờ ảo, những người đàn ông và phụ nữ trên sàn nhảy duyên dáng bước theo giai điệu, đắm chìm trong màn đêm. Kiều Trúc nhìn cặp đôi nhân vật chính trên sàn nhảy, tay người đàn ông vòng quanh eo người phụ nữ xinh đẹp, như hoàng tử và công chúa, khiêu vũ dưới ánh mắt của mọi người. Kiều Trúc chớp mắt, chớp đi màn sương trước mắt, nước mắt gần như tuôn ra khiến kính áp tròng của cô mờ đi. Trong màn sương mù, cô dường như thấy nhân vật nam chính trong buổi khiêu vũ nhìn về phía cô. Ngay cả khi Kiều Trúc không nhìn rõ, cô cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt của Từ Nam Tang, chắc chắn giống như trước đây, chế giễu, lạnh lùng, ghê tởm. Kiều Trúc lại muốn khóc, từ khi nhìn thấy dòng chữ “mang thai” “năm tuần” trên phiếu xét nghiệm, cô cảm thấy cảm xúc của mình bắt đầu không ổn định. Đứa bé là của Từ Nam Tang. Từ Nam Tang là ông chủ của cô. Ba năm trước, Kiều Trúc đã dùng một chút thủ đoạn để thay thế một cô gái nhà giàu nào đó đã được chỉ định làm thư ký của Từ Nam Tang, Từ Nam Tang đã coi thường cô. Kiều Trúc nhận ra mình sắp mất bình tĩnh ở đây, vì vậy cô cúi đầu vội vã bước vào phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, Kiều Trúc tháo kính áp tròng ra, đeo lại kính gọng, gọng kính của cô rất quê mùa, gọng đen, mua từ nhiều năm trước, chưa bao giờ thay, Từ Nam Tang nói mang theo một cô thư ký ăn mặc như vậy trong buổi khiêu vũ khiến anh rất mất mặt, vì vậy yêu cầu Kiều Trúc phải đeo kính áp tròng khi đi cùng anh dự buổi khiêu vũ. Mẹ kiếp cái kính áp tròng, Từ Nam Tang không biết cô khó chịu thế nào khi đeo kính áp tròng. Cơn giận dữ do kính áp tròng gây ra lan rộng, nảy nở, lan tràn, Kiều Trúc nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, chửi rủa Từ Nam Tang, rõ ràng ghét cô như vậy, rõ ràng coi thường cô, nhưng lại lên giường với cô. Ngày phát hiện mình mang thai, Kiều Trúc đi thẳng từ khoa phụ sản đến khoa sản, cô không thể giữ lại một đứa trẻ không được chúc phúc, không thể giống như trong tiểu thuyết, một mình nuôi con rồi gặp lại nam chính để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Kiều Trúc biết cái giá phải trả để nuôi một đứa trẻ, chính vì biết điều đó nên cô mới đau khổ đến vậy. Bác sĩ khoa sản nói với cô, tử cung của cô bị dị dạng, thành tử cung mỏng, khó thụ thai, bây giờ cô đã mang thai ngoài ý muốn, đứa trẻ này thật may mắn, nếu cô chọn không cần đứa trẻ, việc phá thai sẽ làm tình trạng tử cung của cô thêm trầm trọng, rất có thể trong tương lai cô sẽ không thể mang thai lần nữa. Bác sĩ khoa sản khuyên cô nên giữ lại đứa bé. Kiều Trúc đã thích Từ Nam Tang ngay từ lần đầu tiên gặp anh, còn Từ Nam Tang thì ghét cô ngay từ lần đầu tiên biết đến cô. Kiều Trúc biết sự ghét bỏ của Từ Nam Tang, vì vậy cô luôn tận tâm, siêng năng và không bao giờ bộc lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, nhưng Từ Nam Tang thì không như vậy, anh có tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, vô cảm, đối với cô có mối thù cá nhân. Từ Nam Tang có gia cảnh giàu có, ngoại hình xuất chúng, ông trời đặc biệt ưu ái anh, cho anh cái này cái kia, anh không thiếu thứ gì. Kiều Trúc vừa căm ghét bản thân, vừa căm ghét Từ Nam Tang. Năm tuần trước, vào một buổi tối, Từ Nam Tang say rượu, Kiều Trúc đợi anh đến tận hai giờ sáng, sau khi anh kết thúc buổi tiệc, cô dìu Từ Nam Tang say khướt vào phòng. Kiều Trúc kéo anh lên giường, rót nước đặt ở đầu giường, điều hòa nhiệt độ thích hợp, cô dành cho Từ Nam Tang mọi sự quan tâm cùng chăm sóc. Lúc sắp ra về, người đàn ông say rượu lại nắm chặt lấy cổ tay Kiều Trúc, kéo cô lên giường. Không khí trong phòng rất mờ ám, Kiều Trúc như chim sợ cành cong bị đè trên giường, cô mở to mắt, hỏi Từ Nam Tang: “Sếp Từ, anh có biết tôi là ai không?” Từ Nam Tang nhắm mắt, cúi đầu vùi sâu vào cổ Kiều Trúc, cau mày nói: “Kiều Trúc, im miệng, cô thật phiền.” Kiều Trúc nở một nụ cười nhẹ, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Từ Nam Tang. Sáng hôm sau, Từ Nam Tang không hề tức giận như Kiều Trúc dự đoán, cũng không hề tỏ ra chút dịu dàng nào, anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, liếc nhìn Kiều Trúc trên giường, bảo cô dậy đi mua bữa sáng và thuốc giải rượu, những ngày sau đó vẫn tiếp tục chấp nhận những buổi xem mắt do gia đình sắp xếp, hẹn hò với các cô gái khác. Sau đó, Từ Nam Tang chưa bao giờ nhắc lại đêm đó, mặc dù trong lòng Kiều Trúc cảm thấy thất vọng, cô cũng hiểu rằng cô và Từ Nam Tang là không thể. Lần đầu tiên trao cho người mình yêu, Kiều Trúc cũng không quá hối tiếc. Nhưng bây giờ, cô thật sự rất tức giận, tức giận Từ Nam Tang, càng tức giận bản thân mình không đủ tự trọng. Kiều Trúc lớn lên trong trại trẻ mồ côi, rất ghen tị với những người khác có một gia đình, cô hy vọng có một đứa con của riêng mình, hy vọng có sự quan tâm của người thân. Nhưng bây giờ, Từ Nam Tang và cô đã cùng nhau hủy hoại tương lai của cô, nếu cô phá bỏ đứa con của Từ Nam Tang, có thể cả đời này cô sẽ không thể có con được nữa. Kiều Trúc rửa mặt bằng nước lạnh trong phòng vệ sinh, tiếng đàn cello tao nhã bên ngoài vẫn đang nhẹ nhàng vang lên, Kiều Trúc nhìn chằm chằm vào gương một lúc, đưa ra một quyết định trong lòng, rồi hít một hơi thật sâu bước ra ngoài. Chưa đi được mấy bước, cô đã gặp người mình muốn tìm. Từ Nam Tang một tay ôm eo Tô Thiến, thấy Kiều Trúc lại đeo cặp kính đó, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi đang tìm cô.” Kiều Trúc nói xin lỗi. Từ Nam Tang nói: “Đặt một phòng ở khách sạn Thiên Nga Đen, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.” Tô Thiến bên cạnh cười rất đẹp, rất kiêu ngạo, dựa vào vai Từ Nam Tang, trai tài gái sắc, rất xứng đôi với anh. Kiều Trúc bị cảnh này làm đau mắt, quyết định vừa mới đưa ra có chút dao động, cô nhẹ nhàng thở ra, khàn giọng nói: “Xin lỗi sếp Từ, tôi có chuyện muốn nói với anh
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1091

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 83/83

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *