
Sử Lưu Hành Giả
AUX 322/??
9852 Theo dõi 0
Tao Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối
VGA 74/??
916 Theo dõi 0Thương Nguyên Đồ: Chương 1
Dịch: Lan Chi
Ta tên Mạnh Xuyên, năm nay vừa được mười lăm tuổi, chính là Đại sư huynh thuộc Đạo Viện Kính Hồ, phủ Đông Ninh.
Hệ thống tu chân ở vị diện của ta có thể mô tả đại khái như sau:
Bắt đầu từ phàm nhân, có 5 đẳng cấp tu luyện, bao gồm: Trúc Cơ, Nội Luyện, Tẩy Tủy, Thoát Thai, Vô Lậu.
Lên đến Thần Ma thì có 5 đại cảnh giới: Bất Diệt Cảnh, Đại Nhật Cảnh, Ám Tinh Cảnh (Thần Ma Phong Hầu), Vô Gian Cảnh (Thần Ma Phong Vương), Tạo Hóa Cảnh.
Đến bậc Nguyên Thần thì có 9 tầng cảnh giới: Hiển Hình, Di Vật, Dạ Du, Phân Thần, Đoạt Xá, Bất Diệt, Thế Giới, Độ Kiếp, Vĩnh Hằng.
Hệ thống tu luyện cường thể nhục thân chia làm 7 tầng cảnh giới: Trúc Cơ, Kim Cương, Thần Thông, Bất Tử, Tích Huyết, Nhập Thánh, Thần Thoại.
– ——————————–
Điều quan trọng thứ nhất trong tu hành chính là căn cơ trụ cột phải được củng cố chặt chẽ, cũng giống như xây một căn nhà thì đầu tiên phải làm nền móng vũng chãi vậy. Chính vì thế, lựa chọn tối ưu nhất chính là gia nhập đạo viện để tu hành.
Điều trọng yếu thứ hai chính là tinh luyện cảnh giới. Cho dù có lắm chiêu thức thì cũng kém hơn vạn lần, so với người chăm chỉ tinh luyện đến mức tối đa một chiêu thức căn bản. Mỗi ngày ta rút đao vạn lần, chỉ luyện “ Huyết Ảnh Thứ” vạn lần. Đó là kinh nghiệm, mà cả mười hai vị Thần Ma đều nói qua.
Điều thứ ba, chỉ một chiêu, tất nghiêng trời lệch đất. Cũng tương tự như điều số hai, giết địch thật ra chỉ cần đúng 1 chiêu. Chỉ luyện 1 chiêu đến cực hạn cũng tốt hơn nhiều so với luyện một lần mười sát chiêu khác nhau.
Điều thứ tư, tu luyện là phải chịu được gian khổ, trân mình lên mà luyện tập. Phải cảm nhận được thi vị trong gian khổ đó. Chỉ chính khi hưởng thụ được si mê trong gian khổ luyện tập, cẩn thận cân nhắc huyền cơ trong mỗi một chiêu, thì mới xứng đáng trở thành Tông Sư.
Điều thứ năm, mỗi ngày luyện tập, mỗi ngày tiến bộ. Mỗi tháng đều thay đổi, cuối cùng ta cũng có thành tựu…
Vương triều Đại Chu, Ngô Châu, phủ Đông Ninh.
Tại mộtrong báđạo đại viện của phủ Đông Ninh, Đạo Viện Kính Hồ có mộthiếu niên, hông giắmộthanh bội đao đang bước ra từ cửa chính.
"Xin chào Mạnh sư huynh."
"Chào Mạnh sư huynh "
" Kính chào Mạnh sư huynh."
Vừa thấy hắn, đám đồng môn chung quanh đều vui vẻ cấlời chào.
Thiếu niên Mạnh Xuyên khẽ gậđầu đáp lễ các sư đệ, sư muội. Kỳ thậđám " sư đệ, sư muội" này đều lớn tuổi hơn hắn, tuy nhiên theo quy củ của Đạo Viện Kính Hồ thì người có thực lực mạnh sẽ được xếp ở trên. Hắn gia nhập Lầu Sơn Thủy, thuộc thuộc Đạo Viện Kính Hồ vào hai năm trước.
Lầu Sơn Thủy có hai mươi hai vị đệ tử, và cũng là hai mươi hai người mạnh nhấĐạo Viện Kính Hồ, luôn là thần tượng mà đám sư đệ, sư muội ngưỡng mộ, phấn đấu vươn tới.
Trong số đó, “Mạnh sư huynh” càng rấmực được ái mộ, tôn sùng. Bởi vì “Mạnh sư huynh” thường ngẫu nhiên chỉ bảo bọn hắn, trong khi các sư huynh, sư tỷ khác của Lầu Sơn Thủy thường không lãng phí thời gian để làm những chuyện như vậy.
"Công tử, công tử." Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mộcô gái mặc áo xanh lục chạy đến bên hắn. Mạnh Xuyên thấy thế, liền nở nụ cười: "Lục Trúc, sao ngươi lại tới đây?"
"Tiểu thư nhà ta muốn mời công tử cùng đi Đông Sơn du ngoạn. Đêm qua trời có tuyếlớn, chắc chắn phủ dày cả Đông Sơn, sẽ rấlà đẹp đó"." Cô gái áo xanh lục cười nói.
"Đi Đông Sơn du ngoạn?" Mạnh Xuyên nhíu mày, nói "Đông Sơn quá xa, đi mộchuyến sợ là phải ở lại qua đêm, ngày mai mới về được."
Cô gái áo xanh lục nói: " Vân gia có một biệviện tại Đông Sơn, có thể qua đêm ở đó."
Mạnh Xuyên lắc đầu nói: "Muội trở về báo với Thanh Bình, nói hơn mộtháng sau chính là Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung, ta cần dốc lòng tu hành để chuẩn bị, không có thời gian đi cùng nàng ta."
"Cái này..." Cô gái áo xanh lục do dự.
"Ngươi trở về nói thẳng là được." Mạnh Xuyên phân phó "Còn nữa, nói Thanh Bình dành thời gian tu hành nhiều mộchút, đừng có lúc nào cũng nghĩ đi ra ngoài du ngọan như thế."
"Vâng." Cô gái áo xanh lục chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lời, trở về bẩm báo.
Mạnh Xuyên khẽ lắc đầu.
Hắn cũng rấđau đầu với mối hôn ước được định sẵn từ nhỏ với Vân Thanh Bình này.
*****************
Đạo viện Kính Hồ nằm ở bờ đông Kính Hồ. Phía bờ Tây có rấnhiều phủ trạch, trong đó có Mạnh phủ.
"Thiếu gia." Cửa phủ có hai gã thủ vệ, thấy Mạnh Xuyên liền có chúcung kính.
"Cha ta có trong phủ không?" Mạnh Xuyên hỏi.
"Tổ trạch bên kia vừa phái người đến tìm. Lão gia đã qua đó rồi." Thủ vệ đáp lời.
Mạnh Xuyên như có điều suy nghĩ, liền gậgậđầu, và đi vào phủ.
"Hưu...hưu... HƯU...U...U!!!" Mạnh Xuyên theo tiếng tên bay, đi đến luyện võ trường.
Tại luyện võ trường đang có mộcô gái áo hồng giương cung bắn tên. Từng mũi tên bay vèo vèo liên tiếp, nối đuôi nhau, trúng vào hồng tâm bia ngắm ở cách đó tầm mười trượng, thẳng hàng tăm tắp.
Mạnh Xuyên đứng một bên nhìn đối phương luyện bắn cung.
Nàng tên Liễu ThấNguyệt, là con gái độc nhấcủa Liễu Dạ Bạch, sinh tử chi giao của cha hắn.
Vào năm hắn tám tuổi. Liễu Dạ Bạch mang theo con gái đi tới Mạnh phủ, và ở lại đây từ đó.
ThấNguyệcùng hắn rấgiống nhau, đều là mấmẹ từ nhỏ.
Hắn cùng ThấNguyệlớn lên và tu luyện cùng nhau. Tình cảm cực kỳ sâu đậm.
"A Xuyên, ngươi về rồi." Cô gái áo hồng thấy Mạnh Xuyên thì mắsáng lên
"Bắn vào bia thậlà chán ngắt. Đến đây làm bia ngắm cho ta nào. Nếu như không phải chờ ngươi, ta đã sớm đi đạo viện luyện bắn cung rồi. Trường tập bắn của đạo viện lớn hơn ở đây nhiều."
"Tốthôi, làm bia ngắm cho ngươi này."Mạnh Xuyên cười, đi đến giữa luyện võ trường và đứng đó.
Cô gái áo hồng thay túi tên, lắp vào cung mũ tên không có đầu nhọn, mắnàng sáng rực lên nhìn Mạnh Xuyên:
"A Xuyên, ngươi phải cẩn thận đó. Đừng để cho ta đập ngươi mặmũi bầm dập nhé"
"Ngươi cũng cẩn thận, lần này ta nhấđịnh phải phá ThấTinh Liên Châu Tiễn. của ngươi" Mạnh Xuyên tập trung đáp lời.
Cô gái áo hồng cười hì hì, thành thục kéo cung cực nhanh, tựa hồ cũng không cần ngắm chính xác.
"Hưu...hưu... HƯU...U...U!!!"
Mộmũi tên, lại mộmũi tên, liên tiếp bắn ra. Cô gái cứ như người bình thường, hô hấp tự nhiên, tay liên tục lấy tên từ trong túi, lắp vào cung và bắn vèo vèo. Đám tên bay ra cực nhanh, uy lực kinh người.
"Phốc phốc phốc." Mạnh Xuyên đã rúđao bên hông ra.
Đao đi đường vòng cung, chắn trước mặt, khiến tấcả các mũi tên bay tới đều bị ngăn lại.
"A Xuyên, đao pháp của ngươi ngày càng thêm lợi hại, vẫn là phải thi triển ThấTinh Liên Châu Tiễn a." Cô gái áo hồng cười tủm tỉm vừa bắn tên vừa nói, cứ như việc bắn tên này như chuyện đùa chơi.
"HƯU...U...U!"
Vừa dứlời, cô gái áo hồng bắn ra mộmũi tên, mũi tên phá không mang theo tiếng ríchói tai.
"Đến rồi!" Mạnh Xuyên cũng càng thêm trịnh trọng.
"Phốc." "Phốc."
Mạnh Xuyên đưa đao đi đường vòng cung, tạo lực thành hình quả cầu, ngăn cản đám mưa tên. Vận dụng ThấTinh Liên Châu Tiễn sẽ tiêu hao chân khí cực lớn. Đây là sáchiêu, tốc độ mũi tên càng lúc càng nhanh. Mũi sau nhanh hơn mũi trước.
Cản được sáu mũi tên thì Mạnh Xuyên không cản được nữa. Chỉ thấy ngực tê rần, toàn bộ thân hình kiềm không được mà lảo đảo. Chắc là trong ngực cũng bị tím xanh mộkhối rồi.
"Vẫn không thể nào cản được." Mạnh Xuyên lắc đầu,bấđắc dĩ nói.
"Ta luyện thành ngũ đại sáchiêu, ngươi đã có thể ngăn lại tứ đại sáchiêu rồi, chỉ còn lại có "ThấTinh Liên Châu Tiễn" mà thôi." Cô gái áo hồng cười nói, "Như thế đã rấlợi hại rồi. Ngay cả bên đạo viện, dù cho cấp độ Tẩy Tủy Cảnh cũng không ai chống nổi "Tam Trọng Huyễn Ảnh Tiễn" của ta, thế nhưng là ngươi lại có thể cản được."
"Ta từ nhỏ đã quen cản tên của ngươi rồi, đương nhiên phải mạnh hơn mấy người bên đạo viện mộchúchứ" Mạnh Xuyên lắc đầu,"may là không có đầu nhọn đấy, nếu lắp đầu nhọn vào, tốc độ mũi tên sẽ nhanh hơn. Ngũ Đại SáChiêu của ngươi, e là ta cũng không đỡ được phân nửa"
"A Xuyên, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói? Ở cùng mộcảnh giới, không có ai có thể chống đỡ được Thần Tiễn Thủ tấn công điên cuồng " Cô gái áo hồng đắc ý nói.
"ThấNguyệt... Thực ra trong chiến đấu sinh tử, ta đã sớm vọtới, cận chiến trước mặngươi rồi." Mạnh Xuyên hừ mộtiếng, nói
"Thần Tiễn Thủ luôn luôn có hộ vệ " Cô gái áo hồng bĩu môi nói, "Hộ vệ của ta sẽ cản ngươi lại, sau đó biến ngươi thành bia ngắm cho ta. Nói không chừng tương lai ngươi chính là hộ vệ của ta đây!"
Mạnh Xuyên nở nụ cười.
Hắn biếrõ Thần Tiễn Thủ đáng sợ. Ở tấcả các thế lực, Thần Tiễn Thủ luôn đứng đầu, địa vị cực cao, được bảo hộ vô cùng tốt.
Vị ThấNguyệmuội muội này, lại có thiên phú rấtốvới cung tiễn.
"A Xuyên, hôm nay Viện Trưởng gọi các ngươi tới là về việc đi Ngọc Dương Cung, tham gia Thịnh Hội Chém Yêu?" Liễu ThấNguyệdò hỏi.
"Ừ, bên đạo viện LiệDương các người cũng đã thông báo rồi?" Mạnh Xuyên hỏi.
"Rồi. Ở LiệDương đạo viện, trong thập đại đệ tử chỉ có mình ta là Thần Tiễn Thủ, Viện trưởng trực tiếp đưa cho ta một danh ngạch" Liễu ThấNguyệnói, "Để tham gia Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung,về nội tình, Thần Tiễn Thủ ta đây là hiểu rõ nhất"
Mạnh Xuyên cười nói: "Đạo viện Kính Hồ chúng ta tổng cộng có ba danh ngạch. Mặc dù ta là mộtrong thập đại đệ tử Tẩy Tủy Cảnh, nhưng cũng còn phải chiến đấu, tranh lấy danh ngạch. Nếu không chiếm được danh ngạch, thì cũng không có tư cách tham dự đâu."
"Vậy ngươi chầm chậm liều đi." Liễu ThấNguyệcười hắc hắc nói.
"Chớ khinh thường, ở Thịnh Hội Chém Yêu tại cung Ngọc Dương, khi ngươi đối mặyêu quái, ngàn vạn đừng để yêu quái có cơ hội áp sáthân mình." Mạnh Xuyên nói, "Chúng ta trước hết, tập luyện mộchút."
Vừa nói xong, Mạnh Xuyên độnhiên bay ào tới
"Có bản lĩnh đuổi theo ta."
Liễu ThấNguyệlập tức bay tán loạn tránh ra, thậm chí còn quay người bắn ra mộmũi tên.
******************
Tại mộnơi khác. Phủ Đông Ninh, mộtrong Ngũ Đại Thần Ma Gia Tộc, Vân Gia.
Vân Thanh Bình đang pha trà cho phụ thân nàng, Vân Phù An.
"Cha, người nếm thử xem." Vân Thanh Bình nịnh nọt, mang mộtách trà đến bên phụ thân.
Bỗng nhiên nàng thấy thị nữ Lục Trúc trở về, không khỏi mừng rỡ mà hô lên "Lục Trúc!"
Lục Trúc chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới.
"Thế nào, Mạnh Xuyên nói như thế nào?" Vân Thanh Bình liền hỏi.
"Mạnh công tử nói, nói là hơn mộtháng sau chính là Thịnh Hội Chém Yêu tại cung Ngọc Dương,để chuẩn bị hắn muốn dốc lòng tu hành, không có cách nào đi Đông Sơn du ngoạn cùng tiểu thư được." Lục Trúc thấp giọng nói.
"Lại không đi?"
Vân Thanh Bình có chútức giận, "Chỉ biếtu luyện, tu luyện. Cả ngày tu luyện"
"Mạnh công tử còn bảo ta nhắn tiểu thư, để thời giờ vào tu hành nhiều mộchút, đừng có suốngày cứ nghĩ đến đi ra ngoài du ngoạn" Lục Trúc lại nói.
"Hắn lại còn quản ta?"
Vân Thanh Bình càng thêm tức giận.
"Ta thấy, Mạnh Xuyên nói rấđúng."Vân Phù An ngồi đó, vui vẻ uống trà và nói "Con đó, nên chăm chỉ tu luyện, đừng cứ mãi ham chơi."
"Cha... Vụ này thì cha với cái tên đầu gỗ Mạnh Xuyên đó y như nhau" Vân Thanh Bình nhìn Vân Phù An, nhịn không được nói, "Tại cha cả, lúc con vừa đầy tháng, lại đi định cuộc hôn nhân con nínày với Mạnh Xuyên. Thế nhưng là hai chúng con tính tình hoàn toàn bấđồng. Con thích chơi, ưa thích mời rấnhiều hảo hữu cùng nhau chơi đùa. Còn hắn chỉ có ưa thích tu luyện, vẽ tranh, ưa thích yên tĩnh. Con cùng hắn nói chuyện, cũng không chúhạp ý. Cứ nghĩ tới về sau phải kết hôn cùng hắn là con muốn điên rồi."
"Con đó, chính là con quá ồn ào, ưa náo nhiệt. Vừa vặn có mộngười có thể trị con đấy. Đó là chuyện tốt!" Vân Phù An cười nói.
Vân Thanh Bình liền đến bên cạnh phụ thân, ôm lấy tay và nũng nịu "Cha, con xin cha đấy. Cha đi Mạnh gia, nói Mạnh bá bá giải trừ hôn ước đi."
"Con đó, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Vân Phù An uống trà, trực tiếp phủ định.
"Cha!"
Vân Thanh Bình tức giận nói, "Các người vì cái gì nhấđịnh muốn ép gả con cho hắn? Năm đó, con vừa mới đầy tháng cái gì cũng đều không hiểu, liền định mối hôn sự này cho con. Các người làm sao biết, Mạnh Xuyên sau khi lớn lên sẽ là dạng gì? Các người hoàn toàn không biết, vậy mà bắcon gả cho hắn. Các người căn bản là không để ý suy nghĩ của con. Cha không cảm thấy đã làm quá rồi à?"
"Mạnh Xuyên cũng không tệ lắm." Vân Phù An nói ra, "Trong thế hệ người trẻ của Phủ Đông Ninh,Ngũ Đại Thần Ma gia tộc, hắn coi như là rấkhá."
"Hắn cho dù tốthì sao chứ? Con không thích hắn!" Vân Thanh Bình cả giận nói, "Con không nghĩ việc cưới gả liên quan gì tới thiên tài hay không"
Vân Phù An đặchén trà xuống, mí mắnhếch lên, lạnh lùng mắt nhìn con gái.
Vân Thanh Bình trong lòng run lên, nhưng ngạo khí trong lòng khiến nàng ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào phụ thân!
"Nửa năm nay, con đã sáu lần đòi giải trừ hôn ước rồi." Vân Phù An lạnh như băng nói, "Xem ra là cha đã chiều chuộng con quá rồi. Hôm nay phải nói rõ ràng cho con rõ."
Vân Thanh Bình nhìn chằm chằm vào phụ thân.
Vân Phù An tiếp tục nói: "Hôn sự của con và Mạnh Xuyên, không đơn giản chỉ là chuyện giữa hai người, mà là quan hệ giữa Mạnh Gia và Vân Gia. Chúng ta tuy cũng là mộtrong Ngũ Đại Thần Ma Gia Tộc, nhưng chỉ mới định cư ở Phủ Đông Ninh này vẻn vẹn mấy chục năm, tộc nhân cũng chỉ có mười người, căn cơ còn thấp. Trong khi đó Mạnh Gia đã là gia tộc cố cựu ở Phủ Đông Ninh hơn mộnghìn năm. Trong Thần Ma gia tộc, tộc nhân của họ cũng trên vạn người. Phụ thân của Mạnh Xuyên, chính là Mạnh Đại Giang, là người kế nhiệm tộc trưởng của Mạnh Gia. Con lại là nữ chủ nhân duy nhấđời thứ ba của Vân Gia. Khi con và Mạnh Xuyên kết hôn, tự nhiên quan hệ đôi bên sẽ tiến thêm một bước dài. Như vậy, với Vân Gia chúng ta là có lợi cực kỳ lớn."
"Tổ phụ chúng ta cũng đã đều tu luyện thành Thần Ma rồi." Vân Thanh Bình phản bác, "Có tổ phụ ở đây, ai cũng không dao động được Vân gia! Đã như vậy, tại sao không cho con được an nhiên tự tại?"
"Tự tại? Tự tại chính là con muốn tự chọn người kết hôn? Con sẽ kết hôn cùng với ai?" Vân Phù An âm thanh lạnh lùng nói.
"Như thế nào, không được sao?" Vân Thanh Bình ngẩng cao đầu nói, "Vì gia tộc, cha nhấđịnh hi sinh con? Cha, các người không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Câm miệng!"
Vân Phù An tức giận đến đứng lên, phẫn nộ chỉ vào con gái, quát, "Vân Thanh Bình, ngươi muốn đi ra ngoài du ngoạn, liền có cả rừng hộ vệ, tôi tớ. Ngươi mùa đông muốn ăn cá Hỏa Long, tự có người liều mạng đi giúp ngươi tìm. Ngươi tu luyện không dụng tâm, cũng liền có đại lượng bảo vậđưa cho ngươi, phụ trợ ngươi năm nay cũng đạtới Tẩy Tủy Cảnh. Ta mời cao thủ về, dạy dỗ chỉ điểm cho chỉ mộmình ngươi. Thực lực ngươi yếu, ta đã phải mời ba gã ThoáThai Cảnh hộ vệ suốngày âm thầm bảo hộ ngươi. Ngươi có biếmời ba gã ThoáThai Cảnh hộ vệ, mộtháng cũng năm trăm lượng bạc, ngoài ra còn đủ loại bảo vậban cho họ..."
"Chỉ vì ngươi muốn tiêu diêu tự tại? Ngươi có quan tâm gia tộc đã bỏ ra nhiều hay ívì ngươi? " Vân Phù An nhìn chằm chằm vào con gái.
Vân Thanh Bình ngây ngẩn cả người.
Nàng không ngốc.
Nàng cũng biếtính toán, đủ hiểu để duy trì chi phí sinh hoạnhư thế, gia tộc hiện tại đã tiêu tốn kinh người cho nàng.
"Ngươi hưởng thụ tấcả điều tốcủa gia tộc, nên trách nhiệm này ngươi phải gánh lấy!" Vân Phù An phẫn nộ quát, "Chỉ biếđể ý hưởng thụ chỗ tốt, cái gì cũng không làm? Nghĩ khá lắm!"
"Còn nữa, ta biếtrong đạo viện có mộthằng nhóc, tên Trương Trùng, nó suốngày săn đón, chăm sóc ngươi đi. Đúng không?" Vân Phù An cười lạnh, "Nó chỉ là mộtên dòng thứ của Trương Gia, cũng xứng lấy con gái của ta, còn không biếtự soi gương coi xem bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là mộcái rễ hành"
"Cha, ta cùng Trương sư huynh cũng không có..." Vân Thanh Bình liền muốn giải thích.
"Chỉ cần ta pháhiện các ngươi có mộtia vượquá, bôi bẩn thể diện Vân gia cùng Mạnh gia, chẳng những hắn phải chết, mà cả ngươi nữa, ta đều thanh lý môn hộ!" Vân Phù An lạnh như băng nhìn xem có chúbị dọa sợ con gái, "Đến lúc đó đừng trách ta làm cha vô tình."
Vân Thanh Bình cảm thấy đáy lòng phálạnh.
Nàng cho tới bây giờ chưa thấy phụ thân với khuôn mặlạnh lẽo như vậy. Nàng năm nay cũng mới mười lăm tuổi mà thôi.
"Con gái a." Vân Phù An sắc mặtrì hoãn xuống, "Quan hệ thông gia của gia tộc chính là như thế. Cho dù hắn chính là lại xấu lại vô năng, ngươi cũng phải gả. Cha con lúc đầu lấy mẹ con, cũng là do tổ phụ tự mình định ra, cũng không có được chọn! Hơn nữa lại nói tiếp, Mạnh Xuyên nhân phẩm rấkhông tồi, con là may mắn rồi."
Nói xong, Vân Phù An lại liếc mắt, nhìn thị nữ Lục Trúc, đang đứng nơm nớp lo sợ phía sau, phân phó mộcâu: "Lục Trúc, chăm sóc tốtiểu thư nhà ngươi, đừng để cho nàng phạm sai lầm."
"Vâng." Lục Trúc vội vàng đáp.
Vân Phù An chắp tay rời đi.
Vân Thanh Bình đứng ở đó, sững sờ nhìn thân ảnh phụ thân rời đi, nghĩ đến câu kia "Liền ngươi, ta đều thanh lý môn hộ. Đến lúc đó đừng trách ta làm cha vô tình.", những lời này thậsự làm Vân Thanh Bình bị choáng và sợ hãi.
Nàng cảm thấy, thế giới mà nàng quen thuộc nhiều năm nay hoàn toàn không như nàng đang nghĩ.