Hài VL (1913) Viễn Tưởng (4322) Xuyên Không (3638) Trọng Sinh (1225) Sắc Hiệp (1288) Manhwa (3525) Supernatural (1328) Truyện Màu (7315) Đam Mỹ (4405) Cổ Đại (3426) Ngôn Tình (17407) VLXX (20900) Truyện Ma (2462) Tâm Lý (1254) Manhua (4018) Đô Thị (5697) Shoujo (1488) Oneshot (2964) Big Boobs (1493) Tình Cảm (2067) Hành Động (6510) Hình Sự (1252) Bí Ẩn (1888) Audio (10480) Kinh Dị (2510) Huyền Huyễn (2263) Adult (8427) Truyện Chữ (16057) Hài Hước (6471) Slice of Life (1290) Phiêu Lưu (3178) Manga (20888) Hentai (3359) School Life (2129) Chính Kịch (6691)
Ý (334) Hàn Quốc (245) Brazil (36) Mỹ (827) Philippines (160) Tây Ban Nha (98) China (25) Japan (51) Thụy Điển (19) United States of America (228) Canada (101) Hồng Kông (197) Đài Loan (69) Ấn Độ (106) Anh (451) Trung quốc (197) Hà Lan (26) More (27) Thái Lan (380) Indonesia (40) Việt Nam (2813) Argentina (18) Úc (46) Nam Phi (19) Đức (68) Nga (21) Malaysia (42) Mexico (33) Âu Mỹ (253) Thụy Sĩ (19) Bỉ (28) Pháp (388) Thổ Nhĩ Kỳ (27) Nhật Bản (720) Ba Lan (33)
Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật: Chương 1
Ban ngày, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong tiệm cầm đồ, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn
lại là một Tiểu Minh Vương nắm giữ Mười Hai Âm Hành.
Vì báo thù cho cha mẹ, vì chứng minh bản thân, vì người hắn yêu, mà dốc hết tất cả để thăm dò, để
chống lại, để chiến đấu…
Bị một sợi tơ đỏ quỷ dị chi phối sinh tử, bị một bàn tay vô hình thao túng cả cuộc đời…
123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140
Đinh đóng quan tài, lá gan trong tay, tóc xác chết, bát gáo khô.
Dây treo cổ, búp bê gỗ, xúc xắc nghe lời, hai tám hồn.
Hoa đá, quả A Ngụy, lá của đàn bà, lửa trong ngọc…”
Những lời ca ma quái văng vẳng như một làn gió quỷ dị, bám chặt lấy giấc mơ không buông.
“A!”
Lạc Xuyên giật mình hét lớn, bật dậy khỏi giường.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức kéo ống tay áo lên, nắm chặt bàn tay khiến gân xhắn trên cánh tay trái căng lên rõ ràng. Ở đó, một sợi chỉ đỏ mờ ảo len lỏi theo tĩnh mạch lớn nhất, kéo dài từ khuỷu tay xuống giữa cẳng tay.
Hắn thở phào một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trong cơn ác mộng vừa rồi, sợi chỉ đỏ đó đã lan đến tận cổ tay.
Sư phụ từng nói, một khi sợi chỉ đỏ chạm đến huyệt Thái Uyên trên cổ tay, ngày chết của hắn cũng sẽ đến.
May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.
***
Không biết bạn có nhận ra không, nhưng ở mỗi thành phố, dù lớn hay nhỏ, đều có một tiệm cầm đồ nằm khuất trong một góc nào đó.
Biển hiệu cũ kỹ, phủ đầy bụi, không bao giờ thấy có khách nhưng vẫn duy trì hoạt động năm này qua năm khác.
Bạn không biết nguồn thu nhập của họ đến từ đâu, cũng chẳng rõ chủ nhân thực sự là ai.
Nhưng chỉ cần bạn liếc nhìn vào trong lúc đi ngang qua, chắc chắn sẽ thấy một chàng trai trẻ nằm gục trên quầy, ngái ngủ mơ màng.
Lạc Xuyên chính là một người như vậy.
“Đại Lữ Tiệm Cầm Đồ” – một tiệm nhỏ nằm trong hẻm Hồ Lô, Vân Thành. Tiệm này chỉ có hai người: sư phụ
là chưởng quầy, còn Lạc Xuyên là “triều phụng”.
Triều phụng là gì? Chính là người chuyên nghiệm vật, định giá đồ trong tiệm cầm đồ, tương tự như chuyên
gia giám định cổ vật ngày nay.
Đừng nhìn Lạc Xuyên mới mười chín tuổi, hắn đã ở đây suốt mười năm rồi.
Vàng bạc châu báu, nhà cửa, đất đai, có gì hắn chưa từng thấy qua?
Hai năm gần đây, sư phụ đi đây đi đó, mọi việc lớn nhỏ trong tiệm đều do hắn xử lý.
“Hôm nay lại chẳng có ai đến nữa!” Lạc Xuyên ngáp dài, lười biếng lấy thuốc ra châm lửa.
Nhưng vừa đưa lên miệng, hắn bỗng thấy một đứa trẻ lem luốc không biết đã đứng trước quầy từ bao giờ.
Giữa ban ngày mà còn thế này, nếu là ban đêm chắc bị dọa chết khiếp mất.
“Này nhóc con, mày vào đây từ lúc nào vậy? Sao chẳng có tiếng động gì cả!”
Lạc Xuyên cố ý phả ra một hơi khói, đứa trẻ đang thò đầu vào quầy ngay lập tức ho sặc sụa.
Thấy thằng bé ho đến mức nước mũi cũng chảy dài, Lạc Xuyên phì cười, tiện tay lấy một nắm kẹo trên
quầy đưa qua.
“Anh đùa chút thôi… Nhưng mà này, nhóc vào nhầm chỗ rồi, đây không phải tiệm tạp hóa đâu.”
“Chú ơi, con không mua đồ!”
“Chú? Nhóc nhìn cho kỹ đi, trông anh còn trẻ trung phong độ thế này mà gọi chú à?”
“Vậy… anh?”
“Đúng rồi đấy! Ra ngoài nhớ gọi người ta ngọt ngào một chút, mới không bị thiệt thòi!”
Lạc Xuyên lại nhét thêm ít hạt dưa vào túi thằng bé, khoát tay bảo: “Được rồi, đi đi, đừng cản anh ngắm
cảnh trời Tây.”
Thằng bé quệt mũi một cái, rồi lục lọi trong túi quần, ngập ngừng hỏi: “Anh ơi… cái này có cầm không? Em
muốn đem đi cầm chút tiền…”
“Viên bi thủy tinh hay nam châm vậy? Đừng bảo là Ultraman hoang dã nhé! Nhóc con, ăn kẹo không vui
hơn sao? Trời sắp lặn rồi, cho anh tắm nắng thêm chút nữa đi.”
“Anh mở mắt ra xem đi đã!”
Không ngờ, thằng bé có vẻ hơi tức giận, dứt khoát đặt vật trong tay xuống bàn.
Lạc Xuyên ngậm điếu thuốc, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn. Nhưng ngay khoảnh khắc thấy rõ thứ trước mặt, vcả người hắn như bị điện giật, bật dậy khỏi ghế.
Trên bàn là ba viên xúc xắc.
Chỉ cần liếc qua, hắn đã nhận ra đây là “xúc xắc xương người”.
Chúng trơn bóng, góc cạnh được mài thành hình cung, dấu vết phong hóa cho thấy ít nhất đã có hàng chục
năm tuổi.
Sư phụ từng nói, nếu muốn sợi chỉ đỏ trên tay biến mất, hắn phải thu thập đủ mười hai loại “âm hàng” được
nhắc đến trong bài đồng dao quỷ dị kia.
Và một trong số đó chính là “xúc xắc nghe lời”.
Tương truyền, ngày xưa có những đạo sĩ tà môn dùng xương bánh chè của trẻ em chết yểu dưới mười hai
tuổi để chế tác xúc xắc, sau đó luyện suốt ba trăm sáu mươi ngày. Một khi đã có linh tính, chỉ cần chủ nhân
ra lệnh, nó sẽ đổ ra đúng mặt số mong muốn.
Bởi vậy, người ta gọi nó là “xúc xắc nghe lời”.
Để sống sót, ban ngày Lạc Xuyên nằm dài ở tiệm cầm đồ, chờ đợi các đạo sĩ giang hồ ghé qua thế chấp.
-Chương 1+
Dây treo cổ, búp bê gỗ, xúc xắc nghe lời, hai tám hồn.
Hoa đá, quả A Ngụy, lá của đàn bà, lửa trong ngọc…”
Những lời ca ma quái văng vẳng như một làn gió quỷ dị, bám chặt lấy giấc mơ không buông.
“A!”
Lạc Xuyên giật mình hét lớn, bật dậy khỏi giường.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức kéo ống tay áo lên, nắm chặt bàn tay khiến gân xhắn trên cánh tay trái căng lên rõ ràng. Ở đó, một sợi chỉ đỏ mờ ảo len lỏi theo tĩnh mạch lớn nhất, kéo dài từ khuỷu tay xuống giữa cẳng tay.
Hắn thở phào một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trong cơn ác mộng vừa rồi, sợi chỉ đỏ đó đã lan đến tận cổ tay.
Sư phụ từng nói, một khi sợi chỉ đỏ chạm đến huyệt Thái Uyên trên cổ tay, ngày chết của hắn cũng sẽ đến.
May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.
***
Không biết bạn có nhận ra không, nhưng ở mỗi thành phố, dù lớn hay nhỏ, đều có một tiệm cầm đồ nằm khuất trong một góc nào đó.
Biển hiệu cũ kỹ, phủ đầy bụi, không bao giờ thấy có khách nhưng vẫn duy trì hoạt động năm này qua năm khác.
Bạn không biết nguồn thu nhập của họ đến từ đâu, cũng chẳng rõ chủ nhân thực sự là ai.
Nhưng chỉ cần bạn liếc nhìn vào trong lúc đi ngang qua, chắc chắn sẽ thấy một chàng trai trẻ nằm gục trên quầy, ngái ngủ mơ màng.
Lạc Xuyên chính là một người như vậy.
“Đại Lữ Tiệm Cầm Đồ” – một tiệm nhỏ nằm trong hẻm Hồ Lô, Vân Thành. Tiệm này chỉ có hai người: sư phụ
là chưởng quầy, còn Lạc Xuyên là “triều phụng”.
Triều phụng là gì? Chính là người chuyên nghiệm vật, định giá đồ trong tiệm cầm đồ, tương tự như chuyên
gia giám định cổ vật ngày nay.
Đừng nhìn Lạc Xuyên mới mười chín tuổi, hắn đã ở đây suốt mười năm rồi.
Vàng bạc châu báu, nhà cửa, đất đai, có gì hắn chưa từng thấy qua?
Hai năm gần đây, sư phụ đi đây đi đó, mọi việc lớn nhỏ trong tiệm đều do hắn xử lý.
“Hôm nay lại chẳng có ai đến nữa!” Lạc Xuyên ngáp dài, lười biếng lấy thuốc ra châm lửa.
Nhưng vừa đưa lên miệng, hắn bỗng thấy một đứa trẻ lem luốc không biết đã đứng trước quầy từ bao giờ.
Giữa ban ngày mà còn thế này, nếu là ban đêm chắc bị dọa chết khiếp mất.
“Này nhóc con, mày vào đây từ lúc nào vậy? Sao chẳng có tiếng động gì cả!”
Lạc Xuyên cố ý phả ra một hơi khói, đứa trẻ đang thò đầu vào quầy ngay lập tức ho sặc sụa.
Thấy thằng bé ho đến mức nước mũi cũng chảy dài, Lạc Xuyên phì cười, tiện tay lấy một nắm kẹo trên
quầy đưa qua.
“Anh đùa chút thôi… Nhưng mà này, nhóc vào nhầm chỗ rồi, đây không phải tiệm tạp hóa đâu.”
“Chú ơi, con không mua đồ!”
“Chú? Nhóc nhìn cho kỹ đi, trông anh còn trẻ trung phong độ thế này mà gọi chú à?”
“Vậy… anh?”
“Đúng rồi đấy! Ra ngoài nhớ gọi người ta ngọt ngào một chút, mới không bị thiệt thòi!”
Lạc Xuyên lại nhét thêm ít hạt dưa vào túi thằng bé, khoát tay bảo: “Được rồi, đi đi, đừng cản anh ngắm
cảnh trời Tây.”
Thằng bé quệt mũi một cái, rồi lục lọi trong túi quần, ngập ngừng hỏi: “Anh ơi… cái này có cầm không? Em
muốn đem đi cầm chút tiền…”
“Viên bi thủy tinh hay nam châm vậy? Đừng bảo là Ultraman hoang dã nhé! Nhóc con, ăn kẹo không vui
hơn sao? Trời sắp lặn rồi, cho anh tắm nắng thêm chút nữa đi.”
“Anh mở mắt ra xem đi đã!”
Không ngờ, thằng bé có vẻ hơi tức giận, dứt khoát đặt vật trong tay xuống bàn.
Lạc Xuyên ngậm điếu thuốc, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn. Nhưng ngay khoảnh khắc thấy rõ thứ trước mặt, vcả người hắn như bị điện giật, bật dậy khỏi ghế.
Trên bàn là ba viên xúc xắc.
Chỉ cần liếc qua, hắn đã nhận ra đây là “xúc xắc xương người”.
Chúng trơn bóng, góc cạnh được mài thành hình cung, dấu vết phong hóa cho thấy ít nhất đã có hàng chục
năm tuổi.
Sư phụ từng nói, nếu muốn sợi chỉ đỏ trên tay biến mất, hắn phải thu thập đủ mười hai loại “âm hàng” được
nhắc đến trong bài đồng dao quỷ dị kia.
Và một trong số đó chính là “xúc xắc nghe lời”.
Tương truyền, ngày xưa có những đạo sĩ tà môn dùng xương bánh chè của trẻ em chết yểu dưới mười hai
tuổi để chế tác xúc xắc, sau đó luyện suốt ba trăm sáu mươi ngày. Một khi đã có linh tính, chỉ cần chủ nhân
ra lệnh, nó sẽ đổ ra đúng mặt số mong muốn.
Bởi vậy, người ta gọi nó là “xúc xắc nghe lời”.
Để sống sót, ban ngày Lạc Xuyên nằm dài ở tiệm cầm đồ, chờ đợi các đạo sĩ giang hồ ghé qua thế chấp.
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 966
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Số chương: 140/140
0

Để lại một bình luận