Vùng Cấm

Vùng Cấm: Chương 1

Giới thiệu:

Giang Trì Cảnh có thói quen luôn quan sát nhất cử nhất động của đám phạm nhân để thỏa mãn ham muốn nhìn lén của bản thân. Bỗng một ngày nọ, trong tù xuất hiện tên tội phạm nguy hiểm bậc nhất và Giang Trì Cảnh bị phát hiện khi đang theo dõi hắn ta.

Thợ săn lén lút nhìn trộm lại trở thành đối tượng bị con mồi rình rập.

Đối mặt với Trịnh Minh Dịch đang từng bước dồn ép, Giang Trì Cảnh buộc phải chống tay lên ngực hắn ta và cảnh cáo: “Chỗ này là vùng cấm của tôi, mời anh ra ngoài cho.”


Mộchiều cuối tuần, Giang Trì Cảnh đang nằm ngủ trưa bỗng bị mộchuỗi âm thanh “bình bịch” đánh thức. Âm thanh này không quá xa lạ, hầu như mỗi cuối tuần anh đều nghe thấy.

Đó là âm thanh khi hàng xóm nhà đối diện tập đấm bốc.

Giang Trì Cảnh ngồi dậy, vươn tay vén hờ rèm cửa đang chắn sáng. Nắng chiều ấm áp len qua những kẽ hở rọi vào trong phòng, họa thành những lằn ranh phân chia sáng tối trên ngón tay anh.

Lần nào ngủ trưa dậy anh cũng thấy miệng lưỡi khô khốc. Những hôm vang lên tiếng đấm bốc kia, cảm giác bỏng ránày sẽ nặng nề thêm mộchút.

Giang Trì Cảnh khoanh chân ngồi dậy, vươn tấm lưng mỏi mệt, đoạn anh rề rà xoay người lấy chiếc ống nhòm đơn ra khỏi ngăn kéo tủ đầu giường. Trong thoáng chốc thế giới thu gọn lại thành một vòng tròn vành vạnh. Hình ảnh đầu tiên được phóng đại và đập vào mắt anh là bức tường quésơn vàng nhạbên ngoài.

Giang Trì Cảnh ngụ tại mộkhu dân cư ở ngoại thành, nơi đây không tồn tại những tòa nhà cao ốc mà chỉ có những căn biệthự mini hai tầng được xây thành dãy. Để tạo sự đồng nhấvề mặthẩm mỹ, toàn bộ những căn nhà ở khu này đều có mái màu nâu và tường màu vàng nhạt, ngay cả thiếkế bên trong cũng y như đúc.

Vậy nên từ phòng ngủ Giang Trì Cảnh nhìn ra thì phía đối diện cũng chính là phòng ngủ nhà bên kia.

Ống nhòm có hơi lệch vị trí, anh chỉnh lại mộchút. Lần này, hình ảnh hiện ra ngay giữa là cảnh tượng bên trong phòng ngủ. Giữa hai dãy nhà là một con đường rộng đến 8 mét, nhưng chỉ cần dùng mộchiếc ống nhòm có độ phóng đại 12x là đủ để nhìn rõ từng chi tiếbên trong căn nhà đối diện.

Hàng xóm bên ấy là mộngười đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi, cao cỡ 1m85. Hắn cũng sống mộmình trong căn nhà hai tầng như Giang Trì Cảnh.

Duy có một điểm khác biệt, ấy là hắn đi làm ở nội thành nên mỗi ngày sẽ ra khỏi nhà sớm hơn Giang Trì Cảnh khoảng nửa tiếng. Vậy nên dù đã là hàng xóm với nhau hơn nửa năm, nhưng Giang Trì Cảnh và người nọ chưa từng chính thức giáp mặbao giờ.

Thậra nói đúng hơn là Giang Trì Cảnh cố tình không muốn gặp. Nếu chẳng may cần đi ra ngoài cùng lúc với đối phương, anh sẽ ngồi yên trong nhà tầm hai phút, chờ cho tiếng xe bên kia khuấhẳn rồi mới bước ra cửa.

Giang Trì Cảnh không mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, chỉ là anh… nghiện việc nhìn lén người ta mà thôi.

Anh luôn vô thức tò mò chuyện của người khác. Ví như nếu lỡ trông thấy mộthanh niên đi đứng khó khăn trên đường, anh sẽ tự động suy đoán lí do người nọ bị như thế. Hoặc giả khi trông thấy một đồng nghiệp cứ ngáp ngắn ngáp dài cả buổi, anh cũng sẽ vô thức phân tích xem đêm qua họ đã làm gì.

Những hành vi như trên cùng lắm chỉ có thể gọi là tò mò quá mức, nhưng đến mức phải xách ống nhòm đi nhìn lén cả hộ gia đình phía đối diện thì bản thân anh cũng biếchuyện này đã vượquá giới hạn của sự tò mò.

Giang Trì Cảnh cũng không thích mình như thế nên anh đã chủ động xin chuyển công tác và dời địa chỉ về sống tại mộkhu dân cư thưa thớở ngoại thành. Trước đây hàng xóm đối diện anh là cả một hộ gia đình đông đúc, giờ lại chỉ có một gã đàn ông sống độc thân. Sự chênh lệch này vốn đã làm giảm đi ham muốn nhìn lén của Giang Trì Cảnh, cho đến một hôm…

Phòng ngủ ở căn nhà đối diện vang lên âm thanh người nọ tập đấm bốc.

“Bịch bịch bịch”.

Nắm tay quấn băng vải màu trắng đấm từng phávào bao cádày, âm thanh nặng nề vang lên trong khu nhà yên tĩnh nghe rõ mồn một. Hôm nay anh chàng nhà hàng xóm vẫn “thoải mái” như mọi lần, nửa người trên chẳng mặc bất cứ thứ gì. Mộcú đấm dữ dội tung ra, cơ ngực vuông vức tuyệđẹp nối đến phần cánh tay thon dài tạo nên lực đấm kinh người.

Ban đầu Giang Trì Cảnh cũng không ngờ, anh hàng xóm nhà đối diện luôn đi làm đúng giờ hóa ra cũng có mộmặhoang dã như vậy. Anh chỉ cảm thấy người này rấhợp gu thẩm mỹ của mình. Hắn có đường négương mặsắc sảo, vóc dáng lại cao, mặc âu phục vào sẽ khiến người ta có cảm giác hắn thuộc thành phần ưu tú trong xã hội.

Anh đoán, người đàn ông ở căn nhà đối diện đúng là thuộc tầng lớp ưu tú. Bởi hắn lái con xế mà dân văn phòng bình thường không thể mua nổi, bàn trà trong nhà luôn chấđầy những chồng báo cáo.

Mấy ngày đầu, Giang Trì Cảnh không còn đối tượng nào để nhìn lén nên chỉ có thể dồn hếsự chú ý của mình vào người nọ. Tuy nhiên chỉ ílâu sau, anh đã bắđầu thấy hơi nhàm chán. Đối phương có bề ngoài xuấsắc thậđấy, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là mộkiểu người phổ biến trong xã hội mà thôi. Hắn đi làm đều đặn mỗi ngày cứ như một cái máy khiến người ta chẳng ham thú tìm hiểu gì thêm.

Thời gian thấm thoátrôi đến cuối tuần, người đàn ông nhà đối diện cởi trần bước ra sân. Hắn vừa húthuốc vừa tưới nước cho bãi cỏ, nắng ban mai rọi lên gương mặthờ ơ ấy. Làn da màu lúa mì trông như vô thực sau màn hơi nước.

Giang Trì Cảnh bỗng tần ngần, anh cảm thấy vẻ quyến rũ này vốn không thuộc về kiểu dân văn phòng chỉ biếcắm mặt đi làm mộcách nhàm chán. Sau khi trông thấy người nọ tập đấm bốc, anh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình rằng: Đối phương không chỉ đơn thuần là một gã có một gương mặlàm công ăn lương.

Trước khi chuyển nhà, Giang Trì Cảnh đã quyếtâm tống khứ hếđống ống nhòm yêu dấu có độ phóng đại rấcao. Nhưng kể từ khi phát hiện anh hàng xóm nhà đối diện là đối tượng rấđáng để tò mò, anh lại không kiềm chế được mà đi mua mộchiếc ống nhòm đơn.

Giang Trì Cảnh tự an ủi mình, giờ anh đã tiến bộ hơn trước rấnhiều rồi, bởi đối tượng mà bản thân nhìn lén chỉ còn có mộngười mà thôi.

“Anh Trịnh có nhà không ạ?”

“Kế hoạch quản lí mới của khu dân cư cần anh kí tên, cũng nhanh thôi không mấnhiều thời gian lắm đâu.”

Tiếng gọi của hai nhân viên khu dân cư làm ngắngang âm thanh nắm đấm đập vào bao cát. Giang Trì Cảnh cấống nhòm, nép sau bức rèm như mọi lần rồi nhìn theo hướng giọng nói phára. Anh trông thấy hai nhân viên khu dân cư đã đi đến trước dãy rào sắnhà đối diện.

Giang Trì Cảnh có thể nghe thấy tiếng đấm bốc thì dĩ nhiên hai người đang đứng dưới lầu cũng nghe thấy.

Nói cách khác, quý ngài họ Trịnh kia đã bị bóc trần việc đang ở nhà. Xévề tình về lý thì hắn cũng nên xuống đón tiếp người ta mộchút, thế nhưng Giang Trì Cảnh giương mắt nhìn sang thì thấy rõ ràng người nọ chẳng hề có ý định đó. Hắn đứng trong bóng râm hắqua ô cửa, vừa uống nước vừa thản nhiên nhìn hai người dưới lầu.

Rõ là hắn đang vờ như mình không có nhà. Sự vờ vịấy ngay lúc này là tín hiệu rõ ràng cho câu: Đừng đến làm phiền tôi.

“Thôi bỏ đi, tôi biếanh ta không quan tâm đến chuyện của khu dân cư.”

“Đúng thật là… Kí cái tên có mấthời gian lắm đâu?”

Hai nhân viên khu dân cư vừa phàn nàn vừa đi đến trước cửa nhà Giang Trì Cảnh và bấm chuông. Khác với lúc đi tìm quý ngài họ Trịnh, lần này họ không lên tiếng gọi vì rõ ràng họ cũng chẳng biếGiang Trì Cảnh có đang ở nhà hay không.

Do tính chấcông việc phải đi làm ở nhà tù nên Giang Trì Cảnh có tiêu chuẩn nhìn nhận thiện ác khắkhe hơn người bình thường. Anh vốn không có tính kiên nhẫn cao, nhưng vì bù đắp cho hành vi nhìn lén của mình, thông thường anh sẽ không ngại dành chúsự nhẫn nại cho những con người lương thiện.

Giang Trì Cảnh rấsẵn lòng xuống lầu kí tên, nhưng vấn đề bây giờ là anh đang không muốn thu húsự chú ý của người đàn ông bên nhà đối diện. Hắn vẫn không dời mắkhỏi hai nhân viên khu dân cư nên nếu Giang Trì Cảnh đi ra ngoài lúc này, chắc chắn anh sẽ trở thành đối tượng bị nhìn chằm chằm.

Mà anh thì chẳng hề muốn mình lộ diện trước mặngười nọ.

Hai nhân viên khu dân cư không thấy Giang Trì Cảnh ra mở cửa nên chuyển sang nhà tiếp theo. Âm thanh tập đấm bốc của nhà đối diện cũng không vang lên nữa. Người đàn ông đặchai nước khoáng xuống, tháo lớp băng vải màu trắng quấn trên tay.

Trời đã dần vào chiều, ánh nắng chỉ có thể chiếu tới rìa cửa sổ. Những lằn ranh phân chia sáng tối đậu trên cánh tay người đàn ông, nhảy nhóqua lại theo chuyển động xoay vòng của đôi tay.

Giang Trì Cảnh lại cầm ống nhòm lên, tăng thêm độ phóng đại. Anh có thể nhìn thấy những giọmồ hôi li ti trên cánh tay người đàn ông và cả những hạbụi mịn bập bềnh trong nắng. Cổ họng vốn đang khô khốc của Giang Trì Cảnh càng thêm bỏng rát, chỉ híthở ra vào thôi mà anh vẫn thấy buôn buốt.

Giang Trì Cảnh cũng không rõ vì sao mình luôn không thể kiềm chế được bản thân. Anh sẵn lòng tiếp chuyện với nhân viên khu dân cư nhưng lại không muốn giáp mặngười đàn ông bên nhà đối diện. Bởi cảm giác tội lỗi trong lòng khiến Giang Trì Cảnh không dám nhìn thẳng vào mắkẻ nọ.

Anh đã biếngười hàng xóm nhà đối diện mang họ Trịnh từ lâu rồi, nhưng với Giang Trì Cảnh mà nói thì thông tin này cũng chẳng cần thiếmấy.

Người đàn ông này cứ nên tồn tại như những anh chàng mẫu nam trên tạp chí sexy là được rồi. Đương lúc Giang Trì Cảnh cần sự đẹp đẽ để thư giãn, hắn trở thành tư liệu sống để anh thỏa trí tưởng tượng là đủ rồi, chứ anh không có nhu cầu biếthêm thông tin đời thực của người nọ.

Bởi nếu càng biếrõ, cảm giác tội lỗi trong anh sẽ càng nặng nề hơn.

Giang Trì Cảnh biếtậxấu thích nhìn lén của mình sẽ không thể mộsớm mộchiều mà bỏ ngay được. Vậy thì cách tốnhấlà anh không nên xuấhiện trước mặngười đàn ông nhà đối diện.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 1098

Thể loại: Đam Mỹ, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 62/??

Min Do-yoon Anh Sa Hà Thu nghe gì Hồng Nhung Cô Úc Kim Thanh Đình Duy Đình Soạn Quàng A Tũn Momo Sakura Thanh Mai Minami Aizawa Karen Yuzuriha Nguyễn Huy Đang cập nhật Viết Linh link tối cổ Ai Sayama Thu Huệ Tuấn Anh Trần Vân Mayuki Ito Đình Huy giải trí tổng hợp Tâm An phim79 Suzu Honjo truyenngontinh Yua Mikami Kana Momonogi Yu Shinoda Nguyễn Thành Yui Hatano Tú Quỳnh radiotruyen iptv m3u8 Bảo Linh Nguyễn Hoa giải trí vtvgo tv vl79 Đình Soạn vlxx xem gì audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com